Mưa bất chợt ập đến khi bạn đã đến Vũng Tàu? Đừng lo lắng! Vẫn có thể tận hưởng biển theo cách riêng, chẳng hạn như nhâm nhi ly cà phê nóng, ngắm cảnh biển mưa lãng mạn.
Biển ngày mưa? Chẳng ai muốn, phải không? Nhưng nếu lỡ đến rồi mới mưa, đừng vội buồn. Vẫn có cách để tận hưởng biển theo cách riêng!
Bình minh ở biển đẹp đấy! Vậy đi ngắm đi. Ngắm ở sông Sài Gòn à? Không, Vũng Tàu!
2 giờ sáng, giữa dòng task chưa xong, một lời rủ rê bất chợt đưa chúng tôi đến biển. Những chuyến đi đã lên kế hoạch bao giờ cũng lỡ hẹn, nhưng những lần ngẫu hứng như thế này lại chẳng gì cản nổi. Lần này, dù không phải lần đầu tiên đến Vũng Tàu, nhưng cảm giác lại rất khác: chút bất ngờ, chút thoải mái, và cả chút… chưa kịp chuẩn bị gì.
Ngắm bình minh “hụt”
Năm đứa trẻ trên ba chiếc xe máy, tiếng cười rộn ràng phá tan màn sương sớm yên tĩnh. Đường về Vũng Tàu, 100km, chỉ mất 3 giờ đồng hồ với chúng tôi – những tay lái quen đường. Nhanh hơn những chuyến đi trước, để kịp ngắm bình minh rực rỡ.
Hy vọng tan biến, nhường chỗ cho sự hụt hẫng khi Vũng Tàu ủ rũ trong mưa. Bình minh trốn biệt, để lại bầu trời xám xịt. Nhưng chẳng việc gì phải buồn lâu. Chúng tôi đứng lặng, đón gió biển thổi mạnh vào mặt, hơi muối mặn phả vào da. Sóng đập mạnh vào đá, cuốn trôi mệt mỏi, để lại cảm giác bình yên, dễ chịu, và Vũng Tàu vẫn là Vũng Tàu, chỉ là hôm nay, trời mưa…
– Rồi sao nữa tụi mày?
– Đi ăn thôi, phải ăn trước đã!
Khói nghi ngút từ quán bánh canh cô Năm, nằm khuất góc hẻm Trần Hưng Đạo, bé nhỏ mà tấp nập khách ra vào. Sáng sớm se lạnh, thưởng thức tô bánh canh nóng hổi, vị ngọt thanh của nước dùng hòa quyện với chả cá bùi bùi, bánh lọc dai dai, thêm chút chua cay, mặn ngọt, khiến hương vị biển khơi lan tỏa trong từng ngụm. Dọc đường, những hàng Bằng Lăng ướt sũng sau cơn mưa, chùm hoa cuối mùa vắt vẻo như vấn vương nắng hạ, rơi rụng tím cả một vùng, vẽ nên bức tranh mùa thu lãng đãng.
Ngọn Hải Đăng, điểm cao nhất trên hòn đảo, là chìa khóa mở ra toàn cảnh thành phố nhỏ xinh đẹp bên bờ biển. Con đường uốn lượn lên đỉnh núi gần 170m, được bao phủ bởi màu xanh mát của những tán rừng nhiệt đới lâu năm. Hoa giấy vàng rực rỡ điểm xuyết trên đường, gợi nhớ về mùa hè rực nắng. Lòng người bỗng chốc xao xuyến khi nhớ lại khung cảnh tháng bảy, khi lá vàng rơi đầy, gió thổi mang theo hương vị thu lãng mạn, như lạc vào một bộ phim Hàn Quốc.
Ngọn hải đăng trắng phau, nổi bật giữa trời biển xanh ngắt. Chúng tôi say sưa ngắm nhìn toàn cảnh thành phố ẩn hiện dưới chân, biển khơi mênh mông và Tượng Chúa GiêSu hùng vĩ ở xa xa. Gió núi mát rượi, mang theo hơi thở của biển cả, nhưng ánh nắng ban mai dịu dàng đã xua tan đi cái lạnh. Cảnh đẹp say lòng khiến chúng tôi lưu luyến mãi không muốn rời.
Một vòng thành phố bình yên
Xuống núi, khung cảnh tuyệt đẹp hiện ra trước mắt. Hoa Tigon mọc um tùm, tạo thành vòm hoa rực rỡ như chiếc cổng dẫn ra biển, lãng mạn và thơ mộng. Gần đó, góc phố nhỏ bình yên với nhà dân, khách sạn, mang nét cổ kính hiếm thấy. Du lịch nhiều thành phố biển, đây là lần đầu tiên chúng tôi cảm nhận được sự thanh bình đến vậy. Chúng tôi dạo xe qua từng ngõ ngách, ghé thăm hàng quán nhỏ, nhà thờ, cung thiếu nhi, rồi lại chạy ra biển, tận hưởng không khí trong lành và khung cảnh tuyệt vời.
Con đường ven biển đông đúc du khách như chúng tôi. Tôi mê mẩn cung đường Vũng Tàu ấy, một bên là núi, một bên là biển xanh bao la. Những dải hoa giấy rực rỡ tô điểm thêm cho khung cảnh thơ mộng, đẹp như tranh vẽ. Tôi muốn ôm trọn vẻ đẹp ấy, tận hưởng từng con sóng, ngọn gió nơi đây. Chúng tôi dừng xe, tiến gần biển hơn. Nắng ban mai tô điểm cho biển một màu xanh trong vắt. Thoáng đâu đó, những chiếc tàu chở hàng hay đánh cá rạch ngang, tạo nên những vệt màu vàng đỏ trên nền xanh biếc.
Nửa ngày trôi qua, lòng ngập tràn những điều đẹp đẽ. Nhưng để khép lại khoảnh khắc này, xin phép được thêm chút hương vị. Bánh khọt Vũng Tàu, món ăn quen thuộc, chẳng cần suy nghĩ, đủ để trọn vẹn một ngày!
Gần Chợ Xóm Lưới, mùi thơm thoang thoảng của bánh khọt đã níu chân tôi. Tiếng đổ bột xèo xèo trên chảo dầu nóng, âm thanh quen thuộc của một món ăn đặc sản Vũng Tàu. Bánh Khọt trứng, Bánh Khọt tôm thịt… từng cái tên thôi đã đủ gợi nhớ hương vị khó quên, thứ quà giản dị níu giữ tuổi thơ biết bao người. Cô chủ quán, với nụ cười hiền hậu, kể: “Quán này đã ba chục năm rồi, hồi tôi còn nhỏ xíu đã phụ ngoại bưng bê. Ngoại nghỉ, mẹ tiếp quản, giờ truyền lại cho tôi. Bán hoài chẳng nghỉ ngày nào, khách quen gọi hỏi hoài, ăn quen rồi!”.
Nghe chuyện, ăn bánh tráng cuốn, vị ngon dường như thăng hoa. Cái giòn tan của bánh, vị tươi mát của rau, chấm nước mắm chua ngọt, tất cả hòa quyện trong không khí se lạnh của trời mưa Vũng Tàu, thật khó cưỡng lại.