273 lượt xem

Lang thang một mình trên vùng đất khô cằn ở Đông Java

Bên cạnh Bali nổi tiếng, Đông Java với những ngọn núi lửa đang hoạt động hứa hẹn trải nghiệm độc đáo. Khám phá vẻ đẹp hoang sơ, ẩn chứa sức mạnh thiên nhiên tại vùng đất đầy bí ẩn này!

Indonesia, đất nước của Bali xinh đẹp, thu hút du khách khắp thế giới. Nhưng ẩn sau vẻ đẹp ấy là Đông Java, vùng đất khô cằn, phủ đầy bụi nham thạch, với những ngọn núi lửa sừng sững, vẫn hoạt động sôi nổi mỗi ngày.

Đông Java, với vẻ đẹp hoang sơ và hùng vĩ, thôi thúc tôi lên đường khám phá một mình. Tôi muốn trải nghiệm cảm giác tự do, phiêu lưu giữa đất trời nơi đây, chỉ với hành trang là tinh thần cởi mở và một chiếc balo. Tôi quyết định trekking lên miệng núi lửa đang hoạt động, không dựa vào tour, không cần guide, để tự mình chinh phục thử thách và tận hưởng trọn vẹn vẻ đẹp hoang sơ của thiên nhiên.

Lang thang Đông Java: Mảnh đất khô cằn, một mình.

Lang thang Đông Java: Mảnh đất khô cằn, một mình.

Đông Java: Cái đẹp hoang sơ ẩn hiện giữa vùng đất cằn cỗi, quyến rũ lạ thường.

Chuyến đi thành công nhờ di chuyển chiến lược

Hiện tại, Việt Nam chưa có đường bay thẳng đến sân bay quốc tế Juanda ở Surabaya. Bạn cần quá cảnh, có thể bay đến Bali và nối chuyến nội địa đến sân bay Juanda.

Chuyến bay đêm đến Kuala Lumpur giúp tôi tiết kiệm thời gian và bắt đầu hành trình khám phá Indonesia sớm hơn. Tuy nhiên, lịch trình trekking và tham quan ở Java đòi hỏi di chuyển nhiều, khoảng 5-6 giờ giữa các điểm, khiến tôi phải thay đổi kế hoạch. 60% lịch trình được điều chỉnh, tập trung vào một khu vực để tối ưu hóa thời gian, tận hưởng trọn vẹn trải nghiệm. Tôi lựa chọn khám phá một vùng cụ thể, ví dụ như Surabaya – Probolinggo – Banyuwangi, trekking lên núi Bromo và hồ Ijen, thay vì trải nghiệm nhiều vùng như ban đầu.

Lang thang một mình trên đất khô cằn Đông Java.

Lang thang một mình trên đất khô cằn Đông Java.

Di chuyển ở Đông Java linh hoạt với nhiều phương tiện: xe bus, xe lửa, taxi, xe máy và ô tô.

Thám hiểm miệng núi lửa Bromo đang hoạt động

Hành trình một mình tự túc ở Indonesia không hề khó khăn như tôi tưởng. Xuống sân bay Juanda, tôi bắt taxi đến ga Surabaya Gubeng mua vé đi Probolinggo (14:30 – 16:30, giá 100.000 IDR). Dù trời mưa tầm tã và kẹt xe, chuyến đi vẫn suôn sẻ.

Lang thang một mình trên vùng đất khô cằn Đông Java.

Lang thang một mình trên vùng đất khô cằn Đông Java.

Ga Surabaya Gubeng: Hiện đại, sạch sẽ, điểm đến lý tưởng cho hành trình của bạn.

Sau 2 giờ ngồi tàu, tôi đã đặt chân đến thị trấn Probolinggo khi hoàng hôn đang buông xuống đẹp như tranh vẽ. Dù theo kế hoạch ban đầu là sẽ di chuyển bằng bus lên làng Cemoro Lawang, nhưng do không có chuyến nào vào hôm đó, tôi đành phải đặt một chiếc Gojek để chở thẳng lên homestay. Chuyến đi kéo dài khoảng 1 tiếng rưỡi, nhưng nửa đường trời lại đổ mưa khiến tôi ướt sũng. Kinh nghiệm cho mọi người là sau khi xuống ga, hãy thử liên hệ với các du khách khác để cùng thuê xe ô tô lên núi, vừa nhanh gọn lại tránh tình trạng như tôi, mệt mỏi vì đến nơi lúc 8 giờ tối. Sau khi ăn tối tại một nhà hàng trong làng, tôi về nghỉ ngơi để chuẩn bị cho chuyến trekking lên núi lúc 1 giờ sáng.

Lang thang một mình trên đất khô cằn Đông Java, Indonesia.

Lang thang một mình trên đất khô cằn Đông Java, Indonesia.

Nắng chiều Probolinggo rực rỡ khi tôi xuống tàu lúc 4h30.

Giấc ngủ bị đánh thức bởi tiếng chuông báo lúc 1 giờ sáng, tôi nhanh chóng chuẩn bị và bắt đầu hành trình từ homestay lên King Kong View Point. Hai lựa chọn hiện ra: thuê xe jeep di chuyển trên đường nhựa hoặc chinh phục thử thách trekking lên núi. Lựa chọn thứ hai, leo núi trong màn sương mờ ảo lúc 1 giờ sáng, là thử thách tôi muốn chinh phục.
Con đường đất trơn trượt vì đêm trước mưa thử thách sự kiên trì của tôi, nhưng sau 3 giờ đồng hồ, tôi đã đến nơi. Mạnh dạn theo bản đồ, tôi đã chạm đến đỉnh núi và chuẩn bị sẵn sàng cho khoảnh khắc bình minh rực rỡ và khung cảnh làng Cemoro Lawang chìm trong biển mây.

Lang thang Đông Java: Khám phá đất khô cằn.

Lang thang Đông Java: Khám phá đất khô cằn.

Làng Cemoro Lawang mờ sương, ẩn hiện giữa khung cảnh hùng vĩ trên đường trekking đến King Kong View Point.

4 giờ 30 phút sáng, đứng trên đỉnh King Kong, tôi như lạc vào khung cảnh thần thoại. Một bên là biển mây trắng xóa, êm đềm bao phủ ngôi làng Cemoro Lawang đang chìm trong giấc ngủ. Bên kia, dãy núi lửa Tengger hùng vĩ với ba đỉnh Batol, Bromo và Semeru đang phun trào dữ dội, khói lửa bốc cao, mang đến cảm giác vừa sợ hãi vừa phấn khích. Cảnh tượng tráng lệ ấy khiến tôi không khỏi ngỡ ngàng và xúc động.

Lang thang một mình trên đất khô cằn Đông Java.

Lang thang một mình trên đất khô cằn Đông Java.

Dãy Tengger rực rỡ trong ánh bình minh, đẹp mê hoặc lòng người.

Cảm giác chuyển giao giữa ánh sáng và bóng tối trên núi Bromo như một lời khẳng định uy nghiêm của thiên nhiên, khiến người dân Tengger tin rằng đó là thời khắc linh thiêng để cầu nguyện. Ngắm nhìn cảnh tượng hùng vĩ ấy, tôi háo hức muốn khám phá thêm. Nắm bắt cơ hội, tôi nhanh chóng thuê xe Gojek để tiến về sa mạc đen, bắt đầu hành trình chinh phục miệng núi lửa Bromo.

Lang thang một mình trên đất khô cằn Đông Java.

Lang thang một mình trên đất khô cằn Đông Java.

Sa mạc đen: Bóng núi Bromo ẩn hiện, phía trước là hành trình khám phá.

6 giờ sáng, mặt trời ló dạng trên đỉnh núi lửa Bromo, bao phủ bởi màn sương mờ ảo. Dưới chân núi, cát đen và bụi nham thạch trải dài như sa mạc hoang vu. Bước từng bước trên con đường mòn, lòng tôi như lạc vào cõi riêng, tĩnh lặng và thiêng liêng. Lên đến miệng núi lửa, tôi lặng lẽ lắng nghe tiếng núi lửa gầm rú, ngắm nhìn bầu trời và những đám mây lững lờ trôi. Cảm giác bình yên lan tỏa, len lỏi vào tâm hồn, khẽ khàng và mãnh liệt.

Lang thang một mình trên đất khô cằn Đông Java, Indonesia.

Lang thang một mình trên đất khô cằn Đông Java, Indonesia.

Lang thang trên miệng núi lửa Bromo đang hoạt động, cảm nhận sức mạnh của tự nhiên.

Thẫn thờ bên hồ axit Kawah Ijen

Sau chuyến trekking mệt nhoài, chúng tôi trở về homestay tắm rửa nghỉ ngơi. Sáng hôm sau, 10 giờ sáng, chúng tôi lên xe từ làng đến thành phố Banyuwangi. Chuyến xe 6 tiếng đưa chúng tôi dọc đường biển thơ mộng. Đến nơi khi trời đã nhá nhem, chúng tôi ăn tối vội vàng và lên giường ngủ sớm. Bởi sáng mai, hành trình trekking lên hồ axit lớn nhất thế giới đã chờ đợi.

Lang thang một mình trên đất khô cằn Đông Java, Indonesia.

Lang thang một mình trên đất khô cằn Đông Java, Indonesia.

Nằm ở Indonesia, Kawah Ijen nổi tiếng với hồ axit lớn nhất thế giới còn hoạt động, tạo nên khung cảnh ngoạn mục và độc đáo.

Chuyến đi Ijen thật dễ dàng. Sau khi liên hệ chủ nhà đặt chỗ trên xe, sáng sớm tôi đã lên đường. Việc mua vé và bắt đầu hành trình trekking lên đỉnh hồ cũng rất thuận tiện, bởi dọc đường có rất nhiều người đồng hành. Sau hơn 2 giờ leo núi, tôi đã đứng trước khung cảnh ngoạn mục: mặt hồ lặng sóng, nước xanh ngắt do lưu huỳnh và axit tạo thành. Mùi lưu huỳnh nồng nặc, tuy có mùi trứng thối, nhưng không đáng sợ như lời đồn. Tôi tiếp tục đi bộ thêm 10 phút để đến điểm cao nhất, nơi tôi ngồi đọc sách, chờ bình minh lên và ngắm nhìn dòng người tấp nập xung quanh.

Lang thang một mình trên đất khô cằn Đông Java.

Lang thang một mình trên đất khô cằn Đông Java.

Ijen đẹp nao lòng trong sương sớm, ẩn hiện giữa khói mờ ảo.

Lòng tiếc nuối khi không thể tận mắt chứng kiến “lửa xanh” Kawah Ijen bởi ngày tôi đến là ngày nghỉ của những người khai thác. Tuy nhiên, khung cảnh hùng vĩ, đẹp như tranh vẽ nơi đây vẫn khiến tôi say mê.

Khám phá Đông Java một mình

Sau chuyến trekking hồ Ijen, tôi bắt xe máy đến cảng Ketepang, di chuyển bằng phà như Phà Cát Lái ở Sài Gòn để sang Bali. May mắn gặp được người bản địa, tôi được đi ké ô tô về thẳng Kuta mất 4 giờ. Đến Kuta, tôi thuê xe máy khám phá mọi ngóc ngách trước khi quay về Việt Nam.

Lang thang một mình trên đất khô cằn Đông Java.

Lang thang một mình trên đất khô cằn Đông Java.

Indonesia ẩn chứa vẻ đẹp khác lạ, khiến bạn phải trầm trồ.

Hành trình một mình có chút buồn, chẳng ai chụp ảnh, nhưng lại đầy những khoảnh khắc xúc động. Gặp gỡ những bạn trẻ Indonesia nhiệt tình, được họ mời ăn uống, thưởng thức món Việt ở quán Mệ Vui nổi tiếng ở Bali, chạy xe bên trái, nói chuyện về Việt Nam với bác chủ nhà homestay ở Banyuwangi,… Tất cả đều khiến tôi vui sướng, bồi hồi. Đi mới thấy Đông Nam Á như nhà, người Indonesia dễ thương vô cùng.

Tác giả: Nguyễn Anh Khoa

Bài viết tham gia chương trình “Chúng tôi Go Global”