273 lượt xem

Chinh phục đỉnh Putaleng giữa mùa đông giá lạnh: Hành trình thử thách và ngoạn mục.

Núi Pu Ta Leng, nằm trong top 10 đỉnh núi cao nhất Việt Nam, thuộc xã Tả Lèng, huyện Tam Đường, tỉnh Lai Châu, là điểm đến hấp dẫn cho những người yêu thích chinh phục đỉnh núi.

Tết dương lịch, khi miền Bắc lạnh giá dưới 10 độ C, thay vì chìm trong ấm áp, chúng tôi chọn chinh phục đỉnh Putaleng. Hành trình băng giá, mưa gió, đầy thử thách, đã mang đến những trải nghiệm khó quên, khắc sâu vào tâm trí mỗi người.

Ngày cuối cùng của năm, Hà Nội se lạnh bất ngờ. Trong khi mọi người mơ về những ngày nghỉ nhàn nhã, chúng tôi lại rủ nhau chinh phục đỉnh Putaleng cùng Porter.

Quang cảnh trên đường leo Putaleng.

Quang cảnh trên đường leo Putaleng.

Gió lạnh buốt thấu xương khi chúng tôi xuống xe ở điểm mốc cách thành phố Lai Châu 17 km, lúc 4 giờ 30 phút. Sương mù dày đặc bao phủ con đường đen kịt, khiến hai kẻ phiêu lưu như lạc vào cõi mơ hồ. Chuyến xe Ngân Hà lúc 22 giờ đêm từ bến xe Mỹ Đình đưa chúng tôi đến xã Hồ Thầu, Tam Đường, Lai Châu, bắt đầu hành trình chinh phục vùng đất mới.

4 giờ 30 sáng trên đường.

4 giờ 30 sáng trên đường.

Gôn, cô porter đặc biệt, vợ của Đánh, người từng đưa chúng tôi lên đỉnh Tả Liên, chào đón chúng tôi với nụ cười rạng rỡ. Bếp lửa hồng ấm áp cùng nồi nước nóng đã sẵn sàng, như lời chào mừng của số phận đã an bài cho cuộc gặp gỡ này. Bữa cơm đơn giản, ấm lòng, cùng ly rượu ngọc cẩu đã tô điểm thêm cho thành công của chuyến chinh phục.

Bữa cơm đầu tiên tại nhà Gôn.

Bữa cơm đầu tiên tại nhà Gôn.

Sương mù dày đặc và cái lạnh căm căm khiến chúng tôi phải lùi giờ xuất phát đến 7 giờ 30 phút để chinh phục đỉnh Putaleng. Chú nhện nhỏ bé chăng tơ giữa cái giá rét 8 độ C dường như muốn hỏi: “Ta còn làm việc được, sao các người lại không?”.

Chú nhện ngày đại hàn.

Chú nhện ngày đại hàn.

Những bước đầu tiên nhẹ nhàng, vượt qua con mương dẫn nước về bản trong vòng 20 phút. Ven đường, những bông hoa dại vẫn kiêu hãnh khoe sắc, bất chấp cái nắng gay gắt của mùa hè.

Những đoạn đường đầu tiên.

Những đoạn đường đầu tiên.

Con suối hiện ra, ẩn hiện trong sương mù dày đặc. Những tảng đá, thân cây mục nát do lũ quét để lại, tô điểm thêm vẻ đẹp hoang dã cho khung cảnh, khiến mỗi bước chân chinh phục của chúng tôi càng thêm ý nghĩa.

Đi dọc con suối đầu tiên.

Đi dọc con suối đầu tiên.

Sau khi đi bộ dọc theo con suối một quãng dài, chúng tôi đến thác tiểu – cái tên do hai cô gái trong đoàn đặt một cách vui vẻ. Tại đây, cả nhóm tranh thủ chụp ảnh và nghỉ ngơi, lấy lại sức cho chặng đường khó khăn phía trước.

Thác tiểu.

Thác tiểu.

Mùi hương thảo quả thoang thoảng len lỏi giữa không khí ẩm ướt, tiếp thêm động lực cho đoàn người băng qua rừng cây, leo lên con dốc trước mặt.

Bắt đầu lên dốc.

Bắt đầu lên dốc.

Những đoạn dốc hiểm trở bỗng trở nên dễ dàng hơn nhờ sự trợ giúp bất ngờ của một thân cây lớn, như một món quà của tạo hóa.

Lên dốc cây.@ducle

Lên dốc cây.@ducle

Sau những con dốc tưởng chừng bất tận, một dòng suối mát lành bất ngờ hiện ra, như liều thuốc bổ cho tâm hồn đang dần mệt mỏi. Đó cũng là dòng suối cuối cùng trước khi đến lán nghỉ, điểm dừng chân đầu tiên trong hành trình.

Đoạn suối cuối cùng ngày 1.

Đoạn suối cuối cùng ngày 1.

Chia tay dòng suối mát lành, chúng tôi đối mặt với con dốc đầu tiên trên hành trình chinh phục đỉnh Putaleng – một trong ba con dốc khủng khiếp nhất. Độ dốc dựng đứng, có những đoạn gần như thẳng đứng, buộc chúng tôi phải dựa vào thang để leo lên.

Chiếc thang cứu trợ.

Chiếc thang cứu trợ.

Sau một giờ leo dốc mệt nhoài, đỉnh núi vẫn như một lời thách thức. Chúng tôi muốn bỏ cuộc, nhưng khung cảnh hùng vĩ trên đường đi đã níu giữ chúng tôi. Rêu xanh mướt dưới cái lạnh 10 độ C khiến chúng tôi tò mò. Hàng loạt câu hỏi được đặt ra, thôi thúc chúng tôi tiếp tục hành trình chinh phục đỉnh núi.

Rêu tầng thấp.

Rêu tầng thấp.

Rêu tầng cao.

Rêu tầng cao.

Mưa phùn giăng giăng, bao phủ những cây cổ thụ thành một bức tranh ma mị, đưa chúng tôi lạc vào xứ sở thần tiên. Cái lạnh giá và màn mưa rừng ấy, ẩn chứa một vẻ đẹp kỳ ảo khó tả.

Cây cổ thụ trong trận mưa phùn.

Cây cổ thụ trong trận mưa phùn.

Mưa không ngừng, hạt nặng trĩu, lạnh buốt khiến sức người hao hụt. Sau bữa trưa đơn giản với bánh mì kẹp giò và vài chiếc Chocopie, chúng tôi tìm đến một hang sấy thảo quả của người dân địa phương để nghỉ ngơi.

Nghỉ trưa tại hang sấy thảo quả.

Nghỉ trưa tại hang sấy thảo quả.

Hang đá như một chốn nghỉ ngơi thơ mộng, che chắn chúng tôi khỏi những cơn gió rít gào bên ngoài. Hai cô nàng trong đoàn say sưa sáng tạo những bức ảnh đẹp với những chiếc lá phong nhặt nhạnh được trên đường, tạo nên khung cảnh lãng mạn.

Hợp lá phong thành một chiếc lớn.

Hợp lá phong thành một chiếc lớn.

Trên đỉnh hang, một cây mang sắc đỏ ẩn hiện trong màn mưa mù. Hỏi cô nàng porter, cô ấy cũng không biết tên. Vậy nên chúng tôi quyết định gọi những loài cây chưa biết tên là “cây rừng” và đánh số thứ tự cho chúng.

Cây rừng 1.

Cây rừng 1.

Biển mù bao phủ thung lũng, lúc tràn lên ôm trọn núi rừng, lúc rút xuống tạo nên khung cảnh đẹp nao lòng.

Thung lũng mây.

Thung lũng mây.

Mưa vẫn dai dẳng, chúng tôi đành gạt bỏ ý định nghỉ ngơi, tiếp tục hành trình lên lán nghỉ. Con đường dốc đứng là thử thách duy nhất, nhưng thi thoảng, những điểm dừng chân đẹp như tranh vẽ lại hiện ra. Porter, cô nàng “sống ảo” chính hiệu, nhanh chóng tìm được một cây cổ thụ lý tưởng để tạo dáng. Nhanh như chớp, em ấy đã leo lên cao, và một bức ảnh đẹp lung linh được ra đời.

Cây sống ảo của Gôn Porter.

Cây sống ảo của Gôn Porter.

Sau 8 giờ đồng hồ leo núi vất vả, bóng dáng lán nghỉ thấp thoáng hiện ra trước mắt. Niềm vui được nghỉ ngơi xen lẫn chút lo lắng khi chỉ có 3 người ở lại lán đêm nay.

Lán nghỉ ở độ cao 2400 m.

Lán nghỉ ở độ cao 2400 m.

Lán rộng rãi, đẹp mắt, thường có điện nhưng tối hôm ấy lại mất điện. Chúng tôi nhanh chóng chuẩn bị bữa tối trước khi màn đêm buông xuống. Bên bếp lửa ấm cúng, 3 thành viên quây quần, thưởng thức bữa ăn nóng hổi gồm thịt gà, thịt rang cháy cạnh và canh cải, bất chấp tiếng mưa rả rích bên ngoài.

Quây quần bên mâm cơm.

Quây quần bên mâm cơm.

Sau bữa ăn, không khí ấm áp tràn ngập tiếng hát của hai chị em. Những bài ca về Tây Bắc, về tình yêu vang lên say đắm, khiến tôi lặng người thưởng thức cốc trà gừng ấm nóng. Khoảnh khắc yên bình ấy thật quý giá, họ đẹp đến lạ trong ánh đèn vàng. Khi đồng hồ điểm 22 giờ, chúng tôi chìm vào giấc ngủ, để lại cái lạnh 6 độ C len lỏi bên ngoài cánh cửa.

Gôn thức dậy sớm, chu đáo chuẩn bị nước nóng và bữa sáng cho cả đoàn. Sau khi nhanh chóng “xử lý” bát mì tôm cải thịt, 7h30, cả đoàn lên đường chinh phục đỉnh Putaleng. Đoạn đường đầu tiên khá dễ đi, băng qua một khu rừng xanh mát với những cây đại thụ cổ thụ.

Cây cổ thụ trên đường đi.

Cây cổ thụ trên đường đi.

Con đường phía trước là 7 dãy trúc xanh mướt, mỗi dãy ẩn sau một ngọn núi hùng vĩ. Lên núi rồi xuống núi, thi thoảng lại bắt gặp những khoảng nghỉ chân thơ mộng. Mưa như trút nước, áo The North Face chẳng thể chống chọi nổi, buộc chúng tôi phải khoác thêm áo mưa để giữ ấm.

Nghỉ ngơi trong rừng trúc.

Nghỉ ngơi trong rừng trúc.

Nghỉ ngơi, leo tiếp, 7 lần lặp lại, rừng trúc dần lùi xa sau lưng.

Dời xa rừng trúc.

Dời xa rừng trúc.

Lên gần đỉnh, đỗ quyên vàng đỏ rực rỡ như muốn chào đón đoàn. Mưa mù giăng kín, khu rừng bỗng trở nên huyền ảo, khiến tâm hồn chúng tôi chìm đắm trong nó. Chỉ có cái lạnh thấu xương mới kéo chúng tôi trở lại hiện thực – phải lên đỉnh trước khi màn đêm buông xuống.

Khu rừng đỗ quyên ma mị.

Khu rừng đỗ quyên ma mị.

Sau hơn 3 tiếng leo núi liên tục, chóp inox mang tên Putaleng cuối cùng cũng hiện ra trước mắt. Niềm vui vỡ oà, chúng tôi đã chinh phục đỉnh núi cao thứ 3 của đất nước! Tiếng hát Quốc ca vang lên đầy tự hào, thể hiện niềm kiêu hãnh và sự phấn khích của cả đoàn.

Đỉnh Putaleng ngày mưa gió.

Đỉnh Putaleng ngày mưa gió.

Ẩn sâu trong đỉnh núi là vẻ đẹp bất ngờ, từ những khóm rêu xanh mướt, những cành cây chai lì sừng sững trước nắng gió, đến những bông hoa đỗ quyên rực rỡ sắc màu. Tất cả đều toát lên vẻ đẹp tự nhiên, hoang sơ.

Họ hàng nhà rêu trên đỉnh.

Họ hàng nhà rêu trên đỉnh.

Đời sống cộng sinh trên đỉnh.

Đời sống cộng sinh trên đỉnh.

Mặc dù không có băng giá, nhiệt độ trên đỉnh vẫn rất thấp. Chúng tôi chỉ ở lại gần 30 phút, ăn sáng nhanh chóng bằng bánh và nhanh chóng xuống núi. Trên đường về, đoàn chúng tôi gặp nhiều cây lạ, mạnh mẽ và hiên ngang trước thời tiết khắc nghiệt. Nổi bật nhất là một cây đỏ rực, vẻ đẹp của nó thu hút mọi ánh nhìn.

Cây rừng 2.

Cây rừng 2.

Họ hàng nhà cây, tuổi trẻ rực rỡ sắc xanh, về già nhuộm màu đỏ trầm mặc, lặng lẽ bên bờ suối.

Cây rừng 3.

Cây rừng 3.

Sau 2 giờ liên tục lội bùn, chúng tôi cuối cùng cũng về đến lán. Nhìn chiếc quần mưa của tôi, bạn sẽ hiểu quãng đường vừa qua lầy lội đến mức nào.

Trở về đến lán.

Trở về đến lán.

Đồng hồ điểm 1 rưỡi chiều, bữa trưa vội vàng được chuẩn bị. Mì tôm nóng hổi chẳng thể xua tan lo lắng trong lòng, bởi ngoài trời, mưa càng lúc càng dữ dội. Đến 3 giờ chiều, mưa vẫn chưa có dấu hiệu ngớt, chúng tôi quyết định đội mưa xuống lán thứ 2. May mắn thay, sau một đoạn đường ngắn, mưa dần dịu lại, và chúng tôi gặp con suối đầu tiên trên hành trình.

Con suối đầu tiên trên đường xuống.

Con suối đầu tiên trên đường xuống.

Con đường đến bản Tả Lèng đẹp đến nao lòng. Nơi đây, những khu rừng nguyên sinh bạt ngàn hòa quyện với thảm thực vật đa sắc, tạo nên một bức tranh thiên nhiên tuyệt mỹ.

Nghỉ ngơi bên rừng nguyên sinh.

Nghỉ ngơi bên rừng nguyên sinh.

Gốc cây đại thụ già nua, ẩn chứa vẻ đẹp cổ kính, trầm mặc, không thể diễn tả bằng lời.

Gốc cây đại thụ.

Gốc cây đại thụ.

Sau hai giờ leo núi vất vả, đoàn leo núi cuối cùng cũng đến được lán nghỉ. Nhưng số phận run rủi, lán nghỉ với chăn ấm đệm êm lại bị khóa trái. Người giữ chìa khóa đã quên mất lịch trình của chúng tôi. Trời đã xẩm tối, mọi người hoang mang lo lắng, không biết sẽ phải đối mặt với màn đêm lạnh giá như thế nào. Các phương án phá khóa hay băng rừng về bản đều không khả thi. May mắn thay, một chiếc lán nhỏ của người chăn trâu xuất hiện, cứu vớt chúng tôi khỏi cơn khủng hoảng. Không hoàn hảo, nhưng ít nhất chúng tôi có chỗ trú thân.

Lán của người chăn trâu.

Lán của người chăn trâu.

Bên trong lán, hốc đá lớn là nơi bày biện bữa tối thịnh soạn: thịt gà, thịt nướng thơm lừng, canh xương khoai tây, cải xanh mát lành và rượu nồng nàn của người H’Mông Lý A Phừ. Mọi người cùng chung tay chuẩn bị, mang đến một bữa tiệc đầm ấm giữa rừng xanh.

Chuẩn bị bữa tối ngày thứ 2.

Chuẩn bị bữa tối ngày thứ 2.

Đêm xuống, nhiệt độ giảm sâu, lán nhỏ chỉ có hai chiếc chăn mỏng manh, chưa đủ ấm cho bốn người. Cái lạnh thấu xương khiến ai cũng khó ngủ, mong trời mau sáng. Ngay cả chàng trai người H’Mông, dù đã uống ba bát rượu, vẫn cảm thấy tê buốt.

A Phừ, người dậy sớm nhất, nhanh chóng cho thêm củi vào bếp và thưởng thức một điếu thuốc lào. Chúng tôi cũng thức dậy, chẳng thể ngủ nổi dù trời còn tối. Bữa sáng ngon lành diễn ra trong bóng tối, báo hiệu một ngày mới bắt đầu.

Bữa sáng cuối cùng.

Bữa sáng cuối cùng.

Sau hai ngày lạnh lẽo, ánh nắng đầu tiên ló rạng trên đỉnh núi, nhuộm vàng khung cảnh. Hai chiếc lán hiện lên, một lớn một nhỏ, tạo nên sự tương phản thú vị. Ban đầu tôi định nghỉ ở lán nhỏ, nhưng rồi suy nghĩ đó nhanh chóng bị đẩy lùi bởi niềm vui được nghỉ ngơi sau hành trình. Hơn nữa, tôi còn có thêm một người bạn mới. May mắn vẫn luôn mỉm cười với chúng tôi.

Ngắm nhìn 2 lán nghỉ.

Ngắm nhìn 2 lán nghỉ.

Nụ cười rạng rỡ, lưu giữ khoảnh khắc chia tay chàng trai A Phừ dễ mến. Chúng tôi trở về với bản thân, mang theo kỷ niệm về những đêm ngủ chung vui vẻ. Trước khi rời đi, tất cả đều lưu lại bức ảnh kỷ niệm, ghi dấu ấn về nơi từng là chốn nghỉ ngơi ấm áp.

Chụp ảnh kỷ niệm với A Phừ.

Chụp ảnh kỷ niệm với A Phừ.

Con đường băng qua những vườn cây thảo quả xanh mướt, dẫn lối đến dòng suối róc rách. Nắng sớm len lỏi xuyên qua tán lá, nhuộm vàng một nửa khu rừng.

Nắng bên rừng thảo quả.

Nắng bên rừng thảo quả.

Tiếng hét thất thanh vang vọng núi rừng, tất cả đều sững sờ khi chứng kiến cả biển mây bồng bềnh phía dưới. Cảnh tượng kỳ vĩ ấy khiến ai nấy đều phấn khích, dù không thể ngắm nhìn nó trên đỉnh núi nhưng được chiêm ngưỡng ở bất kỳ đâu cũng là một điều may mắn.

Biển mây Putaleng.

Biển mây Putaleng.

Chúng tôi dừng chân bên bờ suối, nơi ánh nắng xuyên qua màn sương mù, tô điểm cho khung cảnh rừng xanh một vẻ đẹp thanh bình. Tất cả đều bị mê hoặc bởi vẻ đẹp thơ mộng ấy.

Những tia nắng rừng.

Những tia nắng rừng.

Ngay cạnh đó, một cây phong vẫn giữ nguyên sắc vàng rực rỡ của lá, tô điểm thêm nét lãng mạn cho nơi nghỉ ngơi. Lạ lùng thay, vào thời điểm này, cây phong lẽ ra đã trút bỏ hết lá rồi.

Cây phong rừng Putaleng.

Cây phong rừng Putaleng.

Nhờ may mắn gặp được trong hành trình, đoàn hạ sơn đã tăng tốc, chỉ mất hơn 3 tiếng đồng hồ để đến được cây cầu treo gần bản Tả Lèng.

Cầu treo Tả Lèng.

Cầu treo Tả Lèng.

Hành trình chinh phục đỉnh Putaleng trong 3 ngày 2 đêm đã kết thúc trọn vẹn. Để ăn mừng chiến thắng và sự an toàn của cả đoàn, bữa tối thịnh soạn được tổ chức tại nhà Gôn. Không khí náo nhiệt, vui vẻ bao trùm, ai cũng muốn say sưa trong niềm vui chung.

Bữa tối cuối ở nhà Gôn.

Bữa tối cuối ở nhà Gôn.

Năm mới đã khép lại với những kỷ niệm đẹp, những khoảnh khắc đáng nhớ cùng hành trình đầy thử thách.
Lời nhắn nhủ cuối cùng tôi muốn gửi đến các bạn – những người chinh phục đỉnh núi: Hãy để lại dấu chân, đừng để lại gì ngoài dấu chân.
Chúc các bạn luôn mạnh khỏe, an toàn và thành công trên con đường chinh phục của mình!

Thông điệp từ đỉnh Putaleng.

Thông điệp từ đỉnh Putaleng.

Tạm biệt Putaleng, một trong ba đỉnh núi cao nhất Việt Nam!

Một số lưu ý khi leo Putaleng

Để khám phá trọn vẹn vẻ đẹp hùng vĩ của núi rừng Putaleng, bạn nên dành 3 ngày 2 đêm.

Liên hệ đặt lán và xin phép chính quyền xã: Porter Đánh (0332652511), Porter Gôn (0856698922), Lù A Páo (0392534751).

Lán đã có chăn ấm đệm êm, các bạn không cần mang thêm gì ngoại trừ đèn pin phòng khi leo trong đêm.

Liên hệ nhà xe Xe Ngân Hà: 0345262626.