Hoàng Su Phì: Chuyến du ngoạn đầy cảm xúc, từ nét đẹp thơ mộng đến những khoảnh khắc ám ảnh khó quên.
Những dòng chữ này là minh chứng cho sự sống sót của tôi, sau hành trình đầy ám ảnh tại Hoàng Su Phì. May mắn đã mỉm cười, tôi đã vượt qua được thử thách khắc nghiệt ấy.
Bạn đã bao giờ điên cuồng như tôi chưa? Từ Hà Nội, tôi bắt xe lên Móng Cái, rong chơi hai ngày rồi lại tiếp tục hành trình không định sẵn đến Hà Giang. Mang theo đồ đi biển, váy vóc bánh bèo, tôi diện luôn lên núi trong một ngày mưa gió bão bùng, sạt lở, xói mòn. Điện thoại gần hết pin, xe hỏng dọc đường, nhưng tôi vẫn cười. Chỉ có hai đứa con gái, một ít tiền, chúng tôi bắt xe đi bất kỳ đâu muốn, ăn những gì thích, bỏ lại đằng sau cả một Hà Nội hoa lệ, ồn ào. Chuyến đi ngu ngốc của tôi, nhưng lại là những kỉ niệm đẹp nhất.
Hà Giang đón chúng tôi bằng tiếng mưa rả rích, xe phanh kít một cái, đánh thức giấc ngủ vật vờ của hai chị em sau hành trình dài. Mở mắt ra, chúng tôi đồng thanh hỏi: “Mưa thế này đi đâu được nhỉ?”. Chuyến đi tự phát, không tính toán gì, lại gặp thời tiết không ủng hộ. Mưa quá, cả hai nằm im trong xe, chẳng ai muốn dậy. Chị tôi đòi đi Hoàng Su Phì, anh lái xe khuyên thôi chơi quanh quanh rồi về, mưa thế này lên núi nguy hiểm lắm. Nhưng chị tôi nhất quyết, đã đi quãng đường xa như thế thì phải đến bằng được nơi mình muốn. Tôi lần đầu nghe tên Hoàng Su Phì, nghe hay quá, đi thì đi, tôi nghĩ. Có gì đâu mà phải sợ, nghe tên hay là hứng thú đi rồi, có mưa thì cũng kệ, mặc áo mưa lên, ngồi sau thật chắc là được, chứ dù sao mình cũng không phải lái xe. Chị tôi không đời nào để tôi lái xe trong những lần đi xa thế này.
Mưa tầm tã, chúng tôi vội vàng thu xếp hành lý, nhét căng hai chiếc balo. Lúc này, ưu tiên hàng đầu là tìm chỗ thuê xe. Bất chấp cơn mưa, chúng tôi vẫy taxi, và may mắn thay, được một chiếc taxi đẹp nhất bến do chính anh nhân viên nhà xe chọn cho. Vừa xuống xe khách, chúng tôi đã bị các anh taxi khác bao vây, tiếc nuối vì chúng tôi đã “chọn mặt gửi vàng”. Thấy chúng tôi đi xe móng cái, các anh lại tưởng chúng tôi là người Quảng Ninh, thi nhau khen con gái Quảng Ninh xinh đẹp. Đúng là buồn cười chết mất!
Cuối cùng, chúng tôi cũng đến nơi cho thuê xe máy. Quãng đường ngắn nên anh lái xe tốt bụng không lấy tiền, khiến chúng tôi cảm động. Chúng tôi ngại ngùng, đưa cho anh một gói kẹo và rối rít cảm ơn. Anh còn chúc hai đứa lên đường may mắn. Hà Giang chào đón chúng tôi bằng một cơn mưa, thiên nhiên không ủng hộ, nhưng con người nơi đây lại khiến chúng tôi yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Xe đã thuê, chị tôi, người luôn lo lắng cho tôi, bắt tôi đội chiếc mũ bảo hiểm to và nặng như quả tạ. Tôi nhõng nhẽo, như một thói quen, và lập tức bị mắng tơi tả. Im lặng, tôi mặc áo mưa, bọc balo mấy lớp ni lông rồi chằng lên cái cáng dài sau con Serious trắng muốt vừa thuê. Nổ máy, Google Maps mở sẵn, chúng tôi bắt đầu hành trình. Hoàng Su Phì, nơi xa xôi, đang chờ đợi. Cơn mưa và hiểm nguy dường như không tồn tại trong tâm trí, chỉ có mong ước về một chuyến đi tuyệt vời.
Pin điện thoại báo động, sạc dự phòng lại chẳng ăn thua vì cáp lỏng lẻo. Tôi nhét nó sâu vào túi đeo chéo, quyết tâm giữ cho nó sống sót. Đường đến Hoàng Su Phì còn xa, người dân địa phương cảnh báo con đường gồ ghề, trơn trượt, nguy hiểm. Chúng tôi nghe lời khuyên nhưng vẫn mải mê tìm lối rẽ, bỏ ngoài tai những lời cảnh báo về tai nạn. Mưa vẫn dai dẳng, bầu trời xám xịt, càng đi càng thấy xa vời vợi, Hoàng Su Phì như một giấc mơ chẳng thể chạm tới.
Con đường nhựa bất ngờ kết thúc, nhường chỗ cho những con đường đất lồi lõm, xấu xí và đầy bụi bẩn. Tôi hỏi chị, “Mình phải đi vào đó sao?”. Chị đáp, “Chứ còn sao nữa, sắp đến rồi ngồi im đi”. Tôi sợ hãi, nhưng vẫn ngồi im. Xế chiều, đường càng ngày càng xấu, mưa cũng nặng hạt hơn. Trú mưa thì sợ lên núi ban đêm nguy hiểm, nhưng cứ đi thì trời sẽ tối nhanh, hành trình có thể dang dở. Tôi động viên chị, cố lên, thi thoảng lại pha trò để chị cười cho đỡ mệt.
Ô, biển chỉ xã Hồ Thầu kia rồi, cứ thế mà đi theo thôi. Cả hai chúng tôi trong đầu đều nghĩ vậy, tưởng ngon là sắp đến, ai ngờ, sự hành xác lúc ấy mới bắt đầu. Mưa như trút nước, tôi ướt lướt thướt, chị tôi ướt không còn gì mà lột nữa. Nhìn hai con như thế này, tự thấy mình thật đáng thương. Tôi bảo: “Mẹ mà biết thế này, chắc Mẹ giết hai bọn mình mất.” Chị tôi tiếp lời: “Mai sau có con đừng cho nó đi kiểu này nhá.” Vậy đó!
Mưa như trút nước, đá lở chắn ngang đường, nước chảy xiết hai bên, con đường gồ ghề, đầy sỏi đá và cành cây như muốn nuốt chửng chúng tôi. Lên homestay là mục tiêu duy nhất, nơi có thể tìm được sự ấm áp, bữa ăn ngon và cay nồng, xoa dịu đi những vất vả đã trải qua. Hy vọng le lói trong tâm trí như ngọn lửa nhỏ bé, giúp chúng tôi vững bước.
Tôi run sợ, chị tôi cũng vậy, nhưng chị chẳng hề tỏ ra yếu đuối. Ở nhà, chúng tôi thường cãi nhau, hở tí là đánh nhau, nạnh nhau rửa bát quét nhà, thế mà lúc này, tôi thấy chị mạnh mẽ đến lạ thường. Con trai cũng chẳng dám lái xe trên con đường đất nhão nhoẹt đầy sỏi đá và cành cây như thế này, tôi tin chắc điều đó. Chị tôi đang cố gắng hết sức để bảo vệ tôi, an toàn của tôi là ưu tiên hàng đầu.
Lúc ấy, mọi thứ đáng ghét của chị đều tan biến, những lời mắng chửi, những trận cãi vã như chưa từng xảy ra. Con đường dốc đứng, gồ ghề, ngồi đằng sau cũng là cả một thử thách, lái xe với hai cái balo to và một con người ngồi sau, chị tôi quả thật tài giỏi. Đường dốc trơn trượt, toàn những rãnh tử thần, quần mưa trơn nhẵn khiến tôi trượt về phía chị. Tôi bám chặt vào cái cáng sắt phía sau, cố gắng giữ thăng bằng. Chị tôi liên tục nhắc tôi nhích lên, mỗi bước nhích đều phải thật chuẩn xác, nếu không, tay lái của chị sẽ bị lệch, xe có thể bị ngã.
Cả hai chúng tôi đều run sợ, nhưng vẫn kiên cường tiến về phía trước, hy vọng về một nơi ấm áp, an toàn đang chờ đợi chúng tôi ở phía trước.
Trời tối dần, sương mù dày đặc bao phủ khu rừng, tầm nhìn hạn chế khiến chúng tôi phải bật đèn xe. Hai bên đường vắng lặng, chỉ có những thân cây mục nát đổ rạp, tiếng chuông dê xa xa vọng lại. Không khí lạnh lẽo, hoang vắng, khiến tôi và chị gái không khỏi rùng mình. Nỗi sợ hãi càng tăng lên khi chị tôi bất ngờ đánh lái, khiến xe trượt ngã, đè lên chân tôi. Cảm giác đau đớn chưa kịp ập đến thì chị đã nhanh chóng nâng xe lên. May mắn thay, chân tôi không hề hấn gì, thậm chí không một vết trầy xước. Lúc đó, tôi mới nhận ra sức mạnh của sự béo tốt, nó đã giúp tôi thoát khỏi nguy hiểm. Hai chị em đứng dậy, cười nhe răng, quên béng đi cú ngã kinh hoàng. Chị mắng tôi là con lợn, vì quá nặng. Chúng tôi tiếp tục hành trình, xuyên qua màn sương mù dày đặc, chỉ còn lại ánh sáng mờ ảo của chiều mưa Hoàng Su Phì.
Lần thứ hai, thứ ba, thứ tư chúng tôi ngã. Những cú ngã quen thuộc, tôi vội vàng thoát khỏi xe khi nó mới chỉ định dừng. Chị tôi và tôi an toàn. Xe hỏng đề, chết máy vì dầm mưa, nhưng vẫn nổ máy và chịu đi. Dù đã đến nơi, không ai trong chúng tôi nghĩ đến chuyện quay lại.
Tiếp tục hành trình, chúng tôi gặp một người đàn ông trung tuổi, bộ đồ đen sọc nhạt nhòa, đầu đội mũ đen, chân đi ủng lấm lem đất đỏ. Mùi cơ thể ẩm ướt, pha lẫn mùi súc vật và núi rừng đặc trưng của người dân vùng cao tỏa ra.
“Bác ơi, lên Hoàng Su Phì còn xa không ạ?”, chúng tôi hỏi.
“Mưa thế này lên đó làm gì?”, ông ta đáp, giọng khàn khàn.
“Bọn cháu đi chơi ạ.”
“Mưa thế này không có ai trên đó đâu, homestay cũng đóng cửa rồi.”
Nghe xong, chúng tôi như chết lặng. Hôm nay là thứ hai, homestay không mở cửa, thêm nữa là trời mưa.
“Thế bác có số của chủ homestay không ạ?”, chúng tôi cố hỏi.
“Có chứ, đây tao cho số mày gọi nha.”
“Điện thoại cháu hết pin ạ.”
“Ayda để tao gọi cho, alo ông ở đâu đó, có hai đứa con gái lên đây mà không có chỗ ngủ này, có lên mở khóa được cho chúng nó không?”
Sau một hồi trò chuyện, ông ta thông báo: “Nhà chủ homestay cho cháu bị chết nên phải lo ma chay, không lên được. Trên này cũng không ai có chìa khóa mà mở cho đâu.”
Chúng tôi kiệt sức, bơ phờ, chẳng biết đi tiếp hay quay về. Hai con người mệt mỏi, nản lòng, nhìn nhau mà chẳng biết nói gì. Bỗng, tiếng xe máy nổ vang từ xa, mỗi lúc một gần hơn rồi dừng lại ngay trước mặt. Một chàng trai người Dao chạc 20-21 tuổi bước xuống, trên người bộ quân phục lính, đầu đội mũ cối, chân đi giày vải, đeo thêm túi chéo. Cậu như một phiên bản hiện đại của chú bé Lượm, khiến chúng tôi ngỡ ngàng.
Chúng tôi đoán cậu là bộ đội hoặc kiểm lâm, nhưng hóa ra không phải. Anh là người dân, lên núi dựng nhà ở một mình và nuôi dê. Anh nói: “Sắp đến nơi rồi, các cậu đi theo tớ, tớ chỉ đường cho.” Chúng tôi sợ nhưng chẳng còn lựa chọn nào, đành đồng ý. Anh tiếp tục: “Các cậu đừng sợ, cạnh nhà tớ có một nhà cô nữa, cô ấy ở một mình nên các cậu có thể xin ở nhờ được.” Chúng tôi tin, phải tin thôi! Trong hoàn cảnh ấy, có người giúp đỡ là may mắn lắm rồi. Nếu không, chúng tôi chỉ còn cách thức thâu đêm trên rừng trong mưa lạnh.
Lời anh kia quả thật không sai. Càng đi, sự sống hiện hữu rõ ràng hơn. Những ngôi nhà gỗ đơn sơ, ẩn hiện trong màn mưa sương, hiện ra bên đường. Đường vẫn gồ ghề, nhưng chúng tôi quyết tâm hoàn thành hành trình. Đến nhà cô, đúng như lời anh nói, cô sống một mình. Anh phi xe vào sân, xin phép cô cho chúng tôi tá túc qua đêm. Cô vui vẻ đồng ý, và nói:
Nhà nhỏ, hơi bừa bộn, nhưng vẫn là nơi ấm áp.
Cô ấy ngồi đun ấm nước bên chòm bếp dựng ngay trong ngôi nhà gỗ, to nhất vùng, cao vút, màu gỗ đậm hơn bởi trời mưa. Mùi khói bao trùm căn nhà, chiếc giường gỗ lụp xụp nằm im một góc, chiếc chăn tối màu hòa lẫn vào bóng tối. Chúng tôi tháo balo máy ảnh, như trút bỏ gánh nặng, để cơ thể dần bớt run, bớt sợ. Trời vẫn mưa bên ngoài, trong ngôi nhà gỗ, bên cạnh bếp lửa hồng rực, chúng tôi cảm nhận sự yên bình lạ thường, mùi khói ngấm dần vào cơ thể, ấm áp và an toàn.
Tối ấy, trời mưa như trút nước, nhưng trong căn nhà nhỏ ấm cúng, chúng tôi lại cảm thấy vô cùng an toàn. Bữa cơm hôm đó, giản dị mà ngon lành, có lẽ là bữa cơm ngon nhất cuộc đời tôi. Nhớ lại, chúng tôi cùng nhau đun ấm nước mưa, pha ít trà nóng để chờ ăn cơm xong mới uống. Trên chiếc mâm gỗ handmade, là bát hẹ xào tóp mỡ thơm nức mũi, một ít lạc rang muối mặn quắn lưỡi, hạt lép hạt mốc, và bát canh nấm rừng hái ngoài vườn trong cơn mưa chiều. Chúng tôi đói, ăn hết hai bát cơm mà vẫn chưa no. Nếu ở Hà Nội, tôi chỉ ăn một bát là đủ, nhưng ở Hoàng Su Phì, cái lạnh của cơn mưa như len lỏi vào từng ngóc ngách, khiến chúng tôi thèm ăn hơn bao giờ hết. Bữa cơm giản dị ấy, được tô điểm bởi tình người ấm áp, lòng hiếu khách của những người dân vùng cao hiu quạnh. Cơn mưa lạnh giá như một thử thách, nhưng nó cũng mang đến cho chúng tôi những trải nghiệm quý giá, một bài học về sự sẻ chia và lòng tốt của con người.
Đêm ấy, chúng tôi co ro trên chiếc phản gỗ ẩm mốc, đắp chung một tấm chăn hôi rình. Cái lạnh cắt da cắt thịt khiến chúng tôi phải gồng mình, giấc ngủ ngắn ngủi ấy là sự lựa chọn duy nhất để chống chọi với cái giá rét, để còn đủ sức trở về Hà Nội.
Sáng thức dậy, chúng tôi như lạc vào một khung cảnh thần tiên. Mọi thứ chìm trong sắc xanh mơn mởn, căng tràn sức sống. Đàn dê chạy tung tăng trước nhà, chuông cổ leng keng vui tai, những cây thông và thảm cỏ thấp thấp ướt đẫm sương đêm, lấp lánh như pha lê sau mưa. Ánh nắng ban mai rải vàng khắp vùng, mây trắng lửng lơ chưa muốn thức dậy. Chúng tôi vội vã cầm máy ảnh, ghi lại khoảnh khắc tuyệt đẹp này. Hoàng Su Phì như được tô điểm thêm chút má hồng, bừng sáng sau lớp áo choàng âm u của đêm qua. Nó đầy sức sống và quyến rũ, khiến chúng tôi không khỏi trầm trồ. Nếu hôm qua không mưa, liệu chúng ta có được chiêm ngưỡng vẻ đẹp kỳ diệu này? Chọn những ngày nắng đẹp để rong chơi, chúng ta sẽ bỏ lỡ khoảnh khắc tuyệt vời sau cơn mưa. Biết là hiểm nguy, nhưng đã chọn rồi thì hãy đi đến cùng, hãy tin vào những điều đẹp đẽ đang chờ đón phía trước.
Hành trình chinh phục Chiêu Lầu Thi, một trong hai đỉnh núi cao nhất Hà Giang, bắt đầu bằng những con đường sỏi đá gập ghềnh. Tên gọi Chiêu Lầu Thi thôi đã đủ khiến lòng người rạo rực, thôi thúc khám phá và chinh phục. Đường đi gian nan, nhưng cuối cùng chúng tôi cũng đặt chân đến chân núi.
Lên đường! Chiêu Lầu Thi không quá khó leo, thời gian chinh phục cũng không quá dài, nhưng để đến được chân núi, chúng tôi đã phải vượt qua bao gian khổ. Chiêu Lầu Thi mang dáng vẻ độc đáo với hai hình Parabol ghép vào nhau, một cao hơn và một thấp hơn. Hôm ấy, tôi diện một chiếc váy trắng tinh khôi, bởi lẽ chỉ dự định đi biển, chẳng hề nghĩ đến việc leo núi.
Ban đầu, tôi không hề biết núi có hình Parabol, nên khi leo lên đỉnh thứ nhất, tôi đã mệt lử, nhưng sung sướng hét lên: “Ôi xong rồi, về nhà thôi!”. Chị tôi đi trước, không cho tôi kịp nói câu gì, và tôi lại lẽo đẽo theo sau xuống một cái dốc để sang bên đỉnh kia, đỉnh chính, cũng là nơi có cắm mốc tọa độ.
Với chiếc váy xòe rộng, tôi vẫn hiên ngang leo núi. Dù váy quẹt vào gai hay cành cây, nhưng kỳ lạ thay, nó vẫn nguyên vẹn. Váy xòe quá, tôi buộc nó lên, trông thật dị, nhưng vừa buộc xong thì trượt chân ngã. Chân tôi bị xước, nhưng váy vẫn nguyên vẹn, quả là vi diệu!
Cứ leo một quãng, tôi lại dừng lại thở dốc, bởi thân hình tròn trịa dễ mệt. Chị tôi cứ băng băng đi, quay lại chê tôi yếu đuối, bánh bèo, rồi bảo: “Nếu mày không đi nữa thì đứng đấy đợi tao lên đỉnh rồi tao quay về đi cùng mày”.
Tất nhiên, tôi không chịu, cố gắng đi tiếp, dù mệt và đói. Cuối cùng, tôi đã lên đỉnh đúng tiến độ. Chẳng có gì hạnh phúc bằng việc đứng trên đỉnh núi, sau những giờ leo trèo vất vả, cầm lon Redbull mà uống ừng ực. Có thể đó chỉ là cách ăn mừng chiến thắng của tôi mỗi lần leo núi, nhưng tôi thấy nó thật tuyệt vời.
Kết thúc hành trình chinh phục đỉnh núi, chúng tôi lưu luyến chụp ảnh lưu niệm trước khi bắt đầu hành trình xuống núi. Dù vội vã để kịp về Hà Nội cho chị tôi đi làm sớm vào sáng hôm sau, con đường xuống núi hình parabol khiến chúng tôi không thể vội vàng. Mải mê chụp ảnh dọc đường, thời gian trôi qua nhanh chóng. Chiều buông, mưa bắt đầu rơi, chúng tôi vội vàng cất gọn balo vào lớp túi ni lông, cố gắng giữ cho đồ đạc khô ráo.
Về nhà thôi! Mưa vẫn rơi, trời tối dần, con đường về nhà hôm ấy gian nan hơn cả lúc đi. Nhưng nhất thiết phải về. Về với mẹ, về với giấc ngủ ngon trong chăn đệm ấm áp, về với cuộc sống thường nhật sau chuyến đi dài. Sạt lở, xói mòn như thách thức chúng tôi, nhưng chúng tôi không nản lòng. Đèn xe máy chìm khuất trong màn mưa, đèn chuyên dụng cũng bất lực, chúng tôi đi theo cảm tính, vừa đi vừa cầu nguyện, vừa đi vừa lo sợ. Nhưng tất cả đã qua rồi. Chúng tôi đã an toàn, hai chị em tôi đã về nhà, và đang ấp ủ những kế hoạch cho những chuyến phiêu lưu sắp tới.
Hãy sống trọn vẹn, đừng tự giới hạn bản thân. Bước ra khỏi vùng an toàn, theo đuổi đam mê, nhưng hãy giữ cho mình sự khôn ngoan. Đừng quá ngốc nghếch như tôi!