Mai Châu, huyện thuộc tỉnh Hòa Bình, cách Hà Nội 140km về hướng Tây Bắc, là điểm du lịch hấp dẫn với khung cảnh thiên nhiên thơ mộng, được nhắc đến trong bài thơ Tây Tiến của Quang Dũng.
“Mai Châu mùa em thơm nếp xôi…” – câu thơ quen thuộc ấy đã trở thành lời ru, vỗ về tôi suốt những ngày tháng miệt mài ôn thi đại học. Nỗi nhớ về Mai Châu, nơi nhà thơ Quang Dũng từng dừng chân sau những đêm hành quân gian khổ, luôn thôi thúc tôi một lần được đặt chân đến, dạo bước trên những con đường mòn, hòa mình vào khung cảnh nên thơ nơi ấy.
Hình ảnh chú bé loắt choắt, gầy gò hiện lên trong tâm trí tôi như một dấu ấn khó phai trong chuyến đi vừa qua.
Mai Châu, một huyện thuộc Hòa Bình cách Hà Nội 140km về hướng Tây Bắc, là điểm đến lý tưởng cho những ai muốn khám phá vẻ đẹp hoang sơ. Nơi đây giáp ranh với Pù Luông (Thanh Hóa) và Mộc Châu (Sơn La), tạo nên hành trình du lịch hấp dẫn. Mai Châu từng được nhà thơ Quang Dũng nhắc đến trong bài thơ “Tây Tiến” khi ông cùng đồng đội bảo vệ biên giới Việt Lào. Vị trí thuận lợi này cho phép du khách kết hợp khám phá Mai Châu – Pù Luông – Mộc Châu, trải nghiệm văn hóa đa dạng và phong cảnh hùng vĩ.
Con đường tuổi thơ về Mai Châu.
Sau một ngày khám phá Mộc Châu, tôi bắt xe xuống Mai Châu vào buổi trưa. Chuyến xe đưa tôi đến ngã ba Tòng Đậu sau khoảng một giờ đồng hồ. Tại đây, một chú lái xe ôm thân thiện đã chào đón tôi, đưa tôi đến homestay Mai Châu xinh đẹp mà tôi đã đặt trước với giá 50.000 đồng.
Dáng vóc Mai Châu mùa nước đổ
Chú lái xe giới thiệu Mai Châu đang vào mùa nước đổ, đường vào homestay đẹp đến nao lòng. Con đường bê tông nhỏ xíu uốn lượn giữa những thửa ruộng đã gặt, mùi lúa thơm nồng nàn gợi nhớ về tuổi thơ. Ngày ấy, tôi thường theo ba mẹ thu hoạch lúa, mùi lúa thơm ngát khắp cánh đồng, tôi và đám bạn nô đùa theo những người bắt chuột. Cả bầu trời tuổi thơ ùa về, xua tan cái nóng mùa hạ, để lại trong lòng một cảm giác bình yên đến lạ.
Khám phá văn hóa Thái độc đáo
Mai Châu, vùng đất được biết đến với cộng đồng người Thái Trắng đông đảo, luôn thôi thúc tôi khám phá. Hình ảnh những ngôi nhà sàn cao vút, cầu thang gỗ dẫn lên và nét đẹp dịu dàng của các cô gái Thái trong tà áo thướt tha, từng là những câu chuyện được kể trong sách vở, nay đã hiện hữu trước mắt. Hôm nay, tôi được chìm đắm trong không gian văn hóa đặc sắc ấy, một trải nghiệm khó quên.
Sau khi ổn định chỗ ở, tôi háo hức khám phá các bản làng người Thái, nổi tiếng nhất là bản Lác, bản Văn và bản Pom Coọng. Từ homestay, tôi men theo con đường bê tông nhỏ ngoằn ngoèo, hai bên là cánh đồng xanh mướt, đến bản Lác đầu tiên. Đây là điểm đến không thể bỏ qua để trải nghiệm văn hóa người Thái ở Mai Châu, bởi bản Lác đã phát triển thành khu vực du lịch cộng đồng sôi động hơn các bản khác. Tại đây, bạn có thể thuê xe đạp hay xe điện dạo quanh, thưởng thức đặc sản gà đồi, cơm lam… hoặc chọn mua những sản phẩm thổ cẩm độc đáo làm quà lưu niệm.
Bản Lác – Niềm vui trọn vẹn
Bụng no căng bởi con gà nướng thơm phức, tôi tiếp tục hành trình đến bản Văn. Nơi đây yên bình hơn hẳn bản Lác, với những cánh đồng lúa trải dài bất tận. Mặt trời đã khuất sau núi, nhưng người dân vẫn miệt mài trên đồng, ai nấy đều bận rộn với công việc của mình. Tiếng cười nói rộn ràng hòa quyện với tiếng chim hót tạo nên một bức tranh làng quê thanh bình, yên ả.
Bài văn thể hiện vẻ đẹp của lao động, toát lên tinh thần hăng say, cần cù và sáng tạo của con người trong công việc.
Ngắm trọn Mai Châu từ đỉnh cao.
Sáng sớm mai, khi tiếng côn trùng rả rích còn vương vấn khắp cánh đồng, tôi thức dậy để chiêm ngưỡng Mai Châu mờ ảo trong sương khói, như trong thơ Quang Dũng. Cảm giác ấy càng thêm rõ nét khi tôi đứng trên đỉnh cột cờ Mai Châu. Nơi đây, không khí trong lành, mát mẻ, xen lẫn chút se lạnh của sương mai, khiến tôi cảm thấy vô cùng thư thái. Thưởng thức một tách cà phê nóng, ngắm nhìn núi rừng hùng vĩ và thung lũng Mai Châu thơ mộng ẩn hiện trong làn mây, thật là một trải nghiệm tuyệt vời.
Mai Châu ẩn hiện trong màn sương mờ ảo, đẹp như tranh vẽ.
Sau khi “bỏ túi” những bức ảnh đẹp, tôi tiếp tục khám phá Mai Châu bằng cách ôm cua dọc những con đường quanh co. Phải khâm phục những người thợ đường đã “hô biến” núi rừng thành những cung đường tuyệt đẹp. Dù đường dễ đi, nhưng hãy lưu ý cẩn thận vì quốc lộ đông đúc xe lớn và du lịch, tạo nên dòng chảy không ngừng vào thung lũng.
Thác hoang sơ, dấu chân chưa đến.
Nắng tháng sáu vàng ươm nhuộm màu rực rỡ cho khung cảnh Mai Châu. Theo bản đồ, tôi men theo con đường nhỏ, rẽ qua những ngôi nhà xinh xắn dưới chân núi, tiếng nước rì rào và tiếng lá rừng reo gọi như lời mời gọi. Lòng tôi rộn ràng háo hức, từng bước chân như muốn đưa tôi đến gần hơn với thác Gò Lào, kiệt tác thiên nhiên hùng vĩ.
Thác Gò Lào đẹp như tranh vẽ, dòng nước trắng xóa đổ xuống, tạo nên khung cảnh nên thơ.
Con đường mòn dẫn xuống thác như một lời mời gọi thơ mộng, hai bên là những bụi tre xanh rì rào và vô số loài cây không tên tuổi. Tôi như lạc vào một khu rừng tre huyền ảo, đâu đó thấp thoáng nét đẹp của những khu rừng Nhật Bản. Điều khiến tôi bất ngờ là nơi đây vắng bóng du khách, không có bất kỳ lối vào hay quầy bán vé nào. Tôi gửi xe ở nhà người dân địa phương rồi tự do khám phá thác nước kỳ vĩ. Trước mắt tôi là thác Gò Lào, dòng nước trắng xóa như dải lụa mềm mại, chảy êm đềm giữa khung cảnh thiên nhiên hoang sơ, tạo nên một bức tranh đẹp đến nao lòng.
Dải lụa trắng mềm mại Gò Lào lướt nhẹ trên nền trúc xanh rì.
Ba Khan đẹp ngỡ ngàng.
Ngày đầu tiên, khi hỏi chú xe ôm về những địa điểm “quên lối về” ở Mai Châu, chú nhiệt tình giới thiệu Ba Khan – “Hạ Long trên cạn”. Tôi quyết định dành chặng cuối của hành trình khám phá vùng đất này cho thiên đường mộc mạc hoang sơ ấy, cách bản Lác khoảng 31km.
Men theo con đường nhỏ rợp bóng tre xanh mát của thác Gò Lào, tôi phi xe máy xuống lòng hồ Hòa Bình. Phong cảnh hữu tình như bước ra từ phim cổ trang Trung Hoa: rừng tre, trúc phủ bóng, con đường uốn lượn quanh hồ. Tiếng chim hót líu lo trên tán cây hòa quyện với tiếng nhạc chill của Đen Vâu, tô điểm thêm cho khung cảnh thơ mộng. Những khoảnh khắc ấy, như được khắc sâu vào trái tim du mục của tôi, mãi mãi không phai nhạt.
Sau 10 phút, lòng hồ Hòa Bình hiện ra đẹp thơ mộng, hoang sơ. Từ trên cao, những ngọn núi nhỏ phủ đầy cây xanh nhấp nhô trên mặt nước phẳng lặng, soi rõ mây trời. Khung cảnh như một bức tranh thủy mặc sinh động trên vùng núi rừng Tây Bắc. Lâu lâu, một vài chiếc thuyền độc mộc lách mình qua những hòn đảo nhỏ xinh, tạo nên vẻ đẹp yên bình, mê hoặc lòng người.
Những ngọn núi xanh biếc nhô lên giữa mặt hồ Hòa Bình như những viên ngọc lục bảo lấp lánh.
Bãi đất trống với những khối đá to nhỏ là điểm dừng chân tiếp theo của tôi. Từ đây, toàn bộ khung cảnh hùng vĩ được ví như vịnh Hạ Long trên cạn hiện ra trước mắt, đẹp đến nao lòng. Nắng hè chói chang, thúc giục tôi quay trở về homestay để kịp về Hà Nội. Trên đường, tôi đi ngang Đèo Thung Khe nổi tiếng. Nơi đây tấp nập du khách bốn phương, hẳn là do nằm trên trục quốc lộ vào Mai Châu. Khung cảnh nhộn nhịp ở Đèo Thung Khe trái ngược hẳn với sự yên tĩnh thanh bình của thác Gò Lào, nơi tôi đã ghé thăm trước đó.
Hồ Ba Khan đẹp mê hồn, khiến lòng người ngẩn ngơ.
Mai Châu ơi, nơi những cánh đồng lúa vàng ươm trải dài và mặt hồ Hòa Bình xanh ngọc bích lấp lánh. Chỉ 24 giờ ngắn ngủi, nhưng tôi đã cảm nhận được nét hiếu khách ấm áp của con người nơi đây. Nụ cười rạng rỡ của cô chủ homestay, lời hướng dẫn nhiệt tình của chú xe ôm, tất cả đã để lại trong tôi những khoảnh khắc đáng quý. Hẹn gặp lại Mai Châu, nơi tôi muốn chạy tung tăng trên những cánh đồng lúa và tận hưởng vẻ đẹp thơ mộng của hồ nước.
Niềm đam mê du lịch như một căn bệnh mãn tính, chẳng có thuốc chữa, chỉ có cách sống chung với nó. Và tôi biết, mình sẽ hạnh phúc với căn bệnh này đến suốt đời.
– Michael Palin