Tà Năng – Phan Dũng, cung đường trekking băng rừng nổi tiếng bậc nhất Việt Nam, thu hút nhiều phượt thủ. Dưới đây là những kinh nghiệm trekking Tà Năng Phan Dũng chúng tôi đúc kết sau chuyến đi.
Tà Năng – Phan Dũng, cung đường đi bộ băng rừng từng được mệnh danh là đẹp nhất Việt Nam, thu hút biết bao phượt thủ tìm cách chinh phục.
Đồi cỏ cháy Tà Năng, sắc vàng rực rỡ giữa mùa khô, một khung cảnh hoang sơ, kỳ vĩ.
Cung đường trải dài theo năm tháng, khoác lên mình những sắc màu biến đổi theo mùa. Mùa mưa, cỏ cây xanh mướt, rực rỡ, còn mùa khô, cỏ cháy vàng rực, tạo nên khung cảnh hùng vĩ. Lữ Phong, người đã đi qua cung đường này nhiều lần, từ việc đi theo tour đến tự mình chinh phục cùng bạn bè, đã từng trải nghiệm đủ cả hai mùa, cả đường qua thác Yavly lẫn đường qua đồi Hai cây thông. Anh đã tự mang lều trại, thực phẩm, để hòa mình trọn vẹn vào thiên nhiên hoang sơ.
Một nhóm nhỏ 5 người, toàn những tay “phượt” sành sỏi, rủ nhau chinh phục Tà Năng – Phan Dũng mùa cỏ cháy. Bạn đồng hành là một anh chàng người Thái, háo hức muốn trải nghiệm vẻ đẹp hoang sơ. Mọi thứ đều tự túc, xe 7 chỗ chở đến cửa rừng ở Tà Năng, rồi vòng xuống chờ ở Phan Dũng sẵn. Lều, nước, thực phẩm được chia đều, mỗi người một phần trách nhiệm.
Những đồi cỏ Tà Năng khô cháy
Bước vào rừng, trang phục còn nguyên vẹn.
Sáng sớm, những vạt đồi thông nhỏ ở cửa rừng tỏa bóng mát rượi lên con đường đất. Nhanh chóng, những mảng xanh ấy lùi lại phía sau, nhường chỗ cho những trảng đất trống trồng cà chua. Cuối mùa khô, đất nứt nẻ, những cánh đồng cà chua bạc màu vì thiếu nước, bụi mù mịt phủ kín con đường.
Nắng gắt, bụi mù mịt, bóng mát đã biến mất.
Đoàn khách lầm lũi băng qua những cánh đồng khô cằn, nắng gắt thiêu đốt, dấu hiệu của mùa khô khắc nghiệt.
Từ cửa rừng đến khu đồi cỏ, những con suối nhỏ uốn lượn như dải lụa. Vào mùa mưa, chúng đủ sâu và rộng để những người đi rừng phải bắc cầu bằng thân cây lót ván. Nhưng khi mùa khô đến, dòng nước cạn dần, chỉ còn lại những cây cầu tạm bợ là dấu hiệu của dòng suối ẩn mình dưới lớp đất khô cằn.
Con suối ẩn mình sau lớp bụi vàng, đường dẫn như bị lãng quên.
Sau quãng đường bằng phẳng, những con dốc cao và dài thử thách đoàn người. Nắng gắt thiêu đốt, sức lực mỗi người khác nhau khiến không khí không còn rộn ràng như lúc đầu. Những ai khỏe hơn vọt lên đỉnh dốc, chờ đợi đồng bọn phía sau.
Gò lưng vượt dốc, gặp nhau nơi chân dốc tiếp theo.
Sau bao nỗ lực, cả nhóm cuối cùng cũng thoát khỏi tán rừng rậm rạp, tiến vào khu vực đồi cỏ – điểm nhấn của cung đường. Mùa cỏ xanh, những quả đồi san sát như bát úp, xanh mướt trải dài, điểm xuyết là những lằn đường mòn nâu đỏ in dấu chân người đi rừng và phượt thủ.
Cuối mùa khô, đồi núi trơ trụi những gốc cỏ cháy xém, màu nâu đất bao phủ. Những con đường mòn chằng chịt như những con rắn vàng bò uốn lượn khắp nơi, tạo nên bức tranh hoang sơ đầy ấn tượng.
Tận hưởng buổi trưa thư giãn dưới bóng mát gốc thông cổ thụ trên đỉnh đồi.
Cuối tuần, nhóm Lữ Phong may mắn gặp ít khách du lịch. Ngoài nhóm tự túc của họ, chỉ có một đoàn khác đồng hành trên hành trình đến đồi Hai cây thông. Đoàn này đi theo hướng thác Yavly, thường mất 3 ngày 2 đêm và khởi hành sáng thứ Sáu, sớm hơn một ngày so với nhóm của Lữ Phong.
Hai người porter vất vả khiêng lều trại và thực phẩm chất đầy hai chiếc xe máy độ.
Nơi chúng ta ăn trưa lúc nãy nằm trên đỉnh con dốc phía sau.
Nâng niu chiếc balo nhẹ bớt sau bữa trưa, nhóm người tiếp tục hành trình, chinh phục đỉnh cao nhất của khu đồi cỏ. Tại đó, chiếc chóp inox sáng bóng ghi danh cung đường Tà Năng – Phan Dũng chờ đón họ.
Dưới nắng trưa thiêu đốt, ngọn dốc trơ trụi, cỏ cháy đen sì.
Dù thường bị thu hút bởi chóp inox trên đỉnh đồi, nhóm phượt thủ này lại thờ ơ đi qua. Họ đã từng chinh phục nó, đã có ảnh lưu niệm. Anh bạn Thái Lan, tâm niệm trải nghiệm trên đường, cũng không mảy may chú ý đến biểu tượng nổi tiếng ấy. Chóp inox ngạc nhiên nhìn 5 người đi qua một cách tỉnh bơ, phớt lờ.
Sự giản dị tỏa sáng rực rỡ khi chinh phục đỉnh cao.
Lữ Phong và đồng bọn, những người vốn ưa thích sự đơn giản, có thể bỏ qua chóp inox, say sưa với những bức ảnh đồi trơ cỏ khô và mây trắng trời xanh. Nhưng khi đổ xuống sườn dốc bên kia ngọn đồi, một khung cảnh tuyệt đẹp bất ngờ hiện ra. Không gian mê hoặc khiến cả nhóm phải dừng bước, say sưa… chụp hình.
Hướng thác Yavly về phía trái, đồi Hai cây thông nghiêng về phải.
Vượt qua khu đồi cỏ khô Tà Năng, chúng tôi đã hoàn thành nửa chặng đường ngày thứ nhất. Tiếp tục hành trình, đoàn người lần lượt xuống dốc rồi lại lên dốc theo các triền đồi của rừng Phan Dũng. Dốc Dầu, một con dốc nổi tiếng trên đường về đồi Hai cây thông, hiện ra trước mắt. Vào mùa mưa, con dốc này trơn trượt, khiến chúng tôi phải mất nhiều thời gian để vượt qua. Tuy nhiên, cuối mùa khô, đường khô ráo, bóng cây che mát, dốc Dầu trở nên dễ dàng với 5 người.
Dốc Dầu mùa khô trở nên dễ dàng hơn bao giờ hết.
Thoát khỏi thử thách của dốc Dầu nhờ thời tiết thuận lợi, đoàn Lữ Phong vẫn phải đối mặt với một con dốc dựng đứng trước khi đến điểm cắm trại ở đồi Hai cây thông. Con dốc áp chót này, dù mùa khô hay mùa mưa, đều là thử thách cam go, bào mòn sức lực của các phượt thủ. Tại đây, nhóm Lữ Phong bắt kịp đoàn khách duy nhất đồng hành trên hành trình.
Thử thách cuối cùng trước khi đến điểm cắm trại, một nhiệm vụ khó khăn cho ngày đầu tiên.
Đồi Hai cây thông
Đồi Hai cây thông, điểm dừng chân nghỉ đêm trên hành trình, từng được đặt tên bởi hai cây thông nhỏ đứng cạnh nhau gần đỉnh đồi. Tuy nhiên, những người đi rừng và cắm trại thường lấy dao tước thân cây để nhóm lửa, khiến hai cây thông bị gãy ngang ở vị trí bị tước thân nhiều nhất.
Lực lượng kiểm lâm Phan Dũng đã dựng lán trực rừng tại vị trí hai cây thông cũ. Chiếc lán tre với tường, mái bạt lớn, đủ chỗ cho vài chục người nghỉ ngơi trong những đêm mưa.
Nơi từng là chốn hai cây thông xưa, nay sừng sững một lán rộng rãi.
Cuối tuần cao điểm, đỉnh đồi Hai cây thông thường tấp nập du khách dựng lều, nhưng hôm nay chỉ có nhóm Lữ Phong và một nhóm khác. Nhóm Lữ Phong dựng hai lều trên đỉnh đồi trống trải, còn nhóm kia dựng lều ở bãi đất thấp hơn về phía Đông. Dù tình cờ quen biết, hai nhóm vẫn quây quần bên đống than hồng, thưởng thức đồ nướng và rượu nồng dưới cơn gió hú dữ dội trên đồi Hai cây thông, tạo nên một đêm vui vẻ bất ngờ.
Bình minh ló dạng, bữa sáng đã sẵn sàng.
Bình minh nhuộm hồng đồi Hai cây thông, ánh nắng ban mai rọi lên hai thân cây cao vút, tạo nên khung cảnh nên thơ, hữu tình.
Ánh nắng sớm đã chói chang, nhưng cả hai nhóm vẫn hăng hái tiếp tục hành trình ngày thứ hai. Sau khi ăn sáng, thu dọn lều trại và xử lý rác thải, họ bắt đầu đổ dốc băng qua những cánh rừng thưa để về đích – thị trấn Phan Dũng.
Dù đông hơn, đoàn bạn đặt tour nên hành lý gọn nhẹ, nhanh chóng bứt đi trước. Nhóm Lữ Phong lỉnh kỉnh lều trại, tụt lại phía sau. Dẫu vậy, họ vẫn vừa đi vừa diễn vui vẻ trên những đồi cỏ cuối cùng.
Phan Dũng, điểm đến dưới ánh nắng chói chang sớm mai.
Sau khi xuôi hết con dốc dài từ đồi Hai cây thông, nhóm dừng chân ăn trưa bằng bánh và đồ khô bên dòng suối duy nhất trên hành trình ngày thứ hai. Sau bữa ăn, họ tiếp tục hành trình, băng qua đồng cỏ tranh khô cháy và những vạt rừng bằng phẳng của xã Phan Dũng.
Rừng thưa Phan Dũng mùa khô
Cỏ tranh khô cháy, lá vàng trải kín lối mòn trong rừng.
Rừng tre khô khốc, héo úa sau mùa khô khắc nghiệt.
Dù khô nứt nẻ, những con đường mòn xuyên rừng thưa vẫn mang nét đẹp riêng. Cây cành khẳng khiu vươn mình trên nền trời xanh, như khẳng định sức sống mãnh liệt. Chỉ cần vài cơn mưa đầu mùa, rừng lại tràn đầy sức sống, mơn mởn màu xanh. Chứng kiến sự chuyển mình kỳ diệu ấy, ta mới hiểu hết vẻ đẹp của thiên nhiên, từ sự xanh tươi đến sự khô cằn.
Lằn đường mòn hiu quạnh xuyên qua rừng khô cằn, rêu phong.
Dốc Đá: thử thách cuối cùng, đánh dấu kết thúc một hành trình.
Sau hơn 14 giờ chinh phục, nhóm người cuối cùng cũng lên tới đỉnh dốc Đá. Từ đây, hồ thủy lợi Phan Dũng thấp thoáng dưới chân, ẩn hiện trong khung cảnh rừng thưa, nắng vàng rực rỡ. Tiếng chim hót lảnh lót vang vọng giữa bầu trời xanh, báo hiệu một hành trình đã thành công.
Hai thiếu niên địa phương trở về từ rừng, trên chiếc xe địa hình hầm hố.
Xuôi hết dốc Đá, thị trấn Phan Dũng chỉ còn cách vài km. Lực lượng xe ôm địa phương đã chờ sẵn, sẵn sàng thồ những vị khách về thị trấn. Đoạn đường cuối cùng, gần như là đường làng, khiến xe máy là phương tiện di chuyển lý tưởng.
Lữ Phong thường tự mình cuốc bộ về Phan Dũng khi mùa mưa đến, tận hưởng cái mát lành của đất trời. Nhưng lần này, rừng khô nóng, nước uống cạn dần, cả nhóm quyết định lên xe ôm về thị trấn sớm để tắm gội, nghỉ ngơi. Hành trình băng rừng Tà Năng – Phan Dũng mùa cỏ cháy khép lại, nhường chỗ cho những kỷ niệm khó quên.