Tết Bunpimay của Lào diễn ra từ 14 đến 16/4 hàng năm. Đây là dịp người dân Lào lên chùa, tắm nước thơm cho tượng Phật và té nước vào nhau để cầu may mắn, sức khỏe.
Tết té nước Bunpimay, lễ hội cổ truyền của người Lào diễn ra từ 14 đến 16/4 hàng năm, là dịp người dân lên chùa tắm nước thơm cho tượng Phật và té nước vào nhau. Họ tin rằng việc này giúp tẩy rửa điều xấu, bệnh tật, cầu chúc sức khỏe, sự sạch sẽ và trường thọ. Ai càng ướt nhiều càng được cho là may mắn và hạnh phúc.
Kế hoạch đổ bể tại Lao Bảo
Lữ Phong khao khát được trải nghiệm không khí Tết té nước sôi động của người Thái, Cam, Lào. Những ngày giữa tháng 4 hàng năm, Sài Gòn cũng tổ chức các điểm vui chơi té nước, nhưng Lữ Phong muốn tìm đến cái “chất” thực sự của lễ hội truyền thống. Từ lâu, anh ấp ủ một chuyến đi để hòa mình vào không khí rộn ràng ấy.
Y cuối cùng cũng kết nối được với vài người bạn để cùng nhau đi Lào dịp Tết té nước. Mọi người rải rác ở Sài Gòn, Hà Nội và Huế, nên quyết định gặp mặt tại Đông Hà, để sang Lào qua cửa khẩu Lao Bảo. Tối 13/4, cả nhóm hội tụ đông đủ, sáng sớm 14/4, họ đáp chuyến xe chợ từ Đông Hà đi cửa khẩu Lao Bảo, và lúc 9 giờ sáng, cả bọn đặt chân xuống bến xe Lao Bảo. Thế nhưng, ngay lúc này, một sự cố vớ vẩn xảy ra, làm đảo lộn toàn bộ kế hoạch của cả nhóm.
Công tử, kẻ phá kế hoạch của nhóm, hí hửng khi đặt chân tới Lao Bảo.
Đại ca Hà Nội có khách hàng ở Lao Bảo, người này sở hữu cả xe hơi đăng ký Việt Nam lẫn Lào. Anh ta đã hẹn đưa cả nhóm sang Savannakhet, thủ phủ tỉnh Savanakhet bên bờ sông Mekong giáp ranh Thái Lan. Từ Lao Bảo đến Savannakhet chỉ khoảng 250km, mất hơn 4 tiếng lái xe, nhưng theo lời người dân địa phương, lái xe ở Lào khác hẳn.
Xuống bến xe Lao Bảo, gọi điện cho ông thổ địa xong, cả nhóm chuẩn bị hộ chiếu để qua cửa khẩu. Bỗng Còm công tử, em út sống ở Huế, trố mắt hỏi ngây thơ: “Ơ, sang Lào mà cũng phải hộ chiếu á? Em có đem theo đâu!”. Cả đám lập tức họp khẩn cấp ngay tại chỗ, trong lúc chờ xe đến đón đi Lào.
Công tử thở dài: “Em qua được cửa khẩu, nhưng phải nhập cảnh lại trong ngày. Hay các anh chị đi Savanakhet trước đi, em bắt xe về Huế chờ mọi người.”
Cửa khẩu quốc tế Lao Bảo, thuộc huyện Hướng Hóa, tỉnh Quảng Trị.
Ông em chẳng phải dạng vừa đâu, thế mà để cậu ấy lủi thủi từ cửa khẩu về một mình sao? Cả đám lập tức thay đổi kế hoạch, không đi Savanakhet nữa. Thay vào đó, họ chỉ đi sang Lào khoảng 50km, ghé thăm các thị trấn hay làng mạc dọc đường, rồi nhập cảnh lại trong ngày. Ăn tết Lào với bạn bè ở vùng biên giới, rồi về Đà Nẵng. Đà thành là nơi tụ họp bạn bè, thời gian luôn không đủ.
Di chuyển từ Savannakhet về Lao Bảo.
Chiếc xe tải 3.5 tấn mang biển số Lào dừng phắt lại cạnh nhóm bạn. Bác tài đen nhẻm thò đầu ra cười: “Ngày Tết té nước, đi sang Lào có mấy chục km, ngồi xe tải cho ướt thoải mái nha!”. Còm công tử để lại CMND ở cửa khẩu và … qua được thật. Bạn bè Lữ Phong công nhận anh ta quả là một quái kiệt, cả về khả năng lẫn quan hệ.
Cửa khẩu quốc tế Den Savanh, Lào.
Cư dân hai bên đường biên giới như người quen, đặc biệt là những người buôn bán. Bác tài vừa lái xe qua cửa khẩu, vừa lo thò tay, thò cả đầu ra ngoài cười chào những người Lào gặp trên đường. Chiếc xe chưa đi được bao xa đã rẽ vào một bãi đất trống ven đường, cách cửa khẩu chưa đầy 1km.
Bác tài cười lớn, tắt máy, “Vào chùa Den Savanh làm lễ buộc chỉ cổ tay nhé!”. Mấy anh chị em vui vẻ nhảy xuống xe, theo bác tài vào khoảnh sân đông người Lào.
Tết vùng biên viễn Lào giản dị: bia Lào, xôi thơm và thịt nướng nghi ngút khói.
Dù chùa Den Savanh ở ngay bên kia đường, bác tài vẫn rủ mọi người sang xóm bên cạnh, cùng bạn bè Lào nhâm nhi vài lon bia. Những người Lào ở vùng cửa khẩu nói tiếng Việt rành rọt, xen lẫn tiếng Lào tự nhiên, khiến Lữ Phong và đồng bọn nhanh chóng hòa nhập, cùng chúc Tết rôm rả.
Mùi xôi thịt nướng thơm phức lan tỏa trong không khí, những lon bia Lào ướp đá mát lạnh được rót ra. Lữ Phong và bạn bè cùng nâng ly chúc mừng năm mới với những người bạn Lào mới quen. Tiếng cười rộn rã hòa lẫn tiếng nước dội lên nhau, tạo nên một bữa tiệc Tết Lào vui nhộn, rực rỡ sắc màu dưới ánh nắng hè chói chang. Bột mịn màu trắng được bôi lên mặt, mang theo những lời chúc may mắn, tạo nên khoảnh khắc đáng nhớ bên những người bạn mới.
Nụ cười rạng rỡ, tiếng cười giòn tan vang lên khi mọi người dội nước, bôi bột trắng lên mặt nhau, mở đầu cho lễ hội sôi động.
Sau khi dội nước và bôi bột lên mặt nhau, mọi người kéo nhau sang chùa Den Savanh bên kia đường. Bức tượng Phật ngồi khổng lồ trong chùa mới được sơn hoàn thiện đầu và mặt, giàn giáo bao quanh tượng vẫn còn nguyên.
Chùa Den Savanh đã hoàn thiện xây dựng và trang trí, chính điện và tượng Phật ngồi được bài trí lung linh, đẹp mắt.
Trong khuôn viên chùa Den Savanh, nghi thức buộc chỉ cổ tay được các nhà sư thực hiện cho người dân làng và du khách Việt. Sau nghi lễ, mọi người cùng dùng nước lá thơm để tắm tượng Phật, một nét đẹp văn hóa truyền thống của Lào.
Tượng Phật tại chùa Den Savanh đang được hoàn thiện, sắp sửa toả sáng.
Công tử bị sư thầy buộc chỉ cổ tay, vẻ mặt đầy bất lực.
Tắm Phật bằng nước lá thơm, một nghi thức thanh tẩy thiêng liêng, tô điểm thêm nét thanh tịnh cho khuôn viên chùa.
Giữa tháng Tư, nắng Lào như đổ lửa, người dân diện áo quần rực rỡ đến chùa cầu may đầu năm. Nét ấm cúng của lễ hội được tô điểm bởi những món đồ nướng thơm phức, đơn giản nhưng hấp dẫn, bày bán khắp khuôn viên chùa.
Ngày Tết Bunpimay trên chùa Den Savanh
13g30, Lữ Phong cùng đồng bọn rời chùa Den Savanh, bắt đầu hành trình vào sâu nội địa Lào trên đường 9E. Dưới nắng gắt, họ chẳng ngại nóng khi vừa được té nước ướt sũng từ đầu đến chân, mát lạnh dễ chịu.
Xe tải nhẹ băng băng trên đường chiều vắng, nắng chang chang, hiếm hoi vài ngôi làng nhỏ lẻ xuất hiện bên đường.
Những ngôi nhà gỗ dựng dở nằm rải rác trong khu dân cư ven đường, khung cảnh còn dang dở mang đến một vẻ đẹp mộc mạc.
Hình ảnh người phụ nữ dắt xe đạp chở đầy phế liệu trên quốc lộ là một nét đặc trưng, bình dị mà đầy chất thơ của Việt Nam.
Sau hành trình gần 50km, chiếc xe đến thị trấn Xepon. Đón tiếp đoàn là nụ cười rạng rỡ của người dân địa phương. Họ chặn xe, hắt những chậu nước mát lạnh lên các vị khách đang ở trên thùng, khiến cả đoàn òa lên thích thú. Ngay lập tức, mọi người cùng nhập cuộc, tiếng cười vang khắp nơi. Một thùng phuy đựng nước được đặt sẵn, vòi dẫn nước từ nhà ra, sẵn sàng “tưới mát” bất cứ ai đi qua. Những dòng nước mát lạnh từ vòi phun, từ gáo múc, khiến ai cũng ướt sũng, nhưng nụ cười rạng rỡ và không khí lễ hội sôi động lại khiến ai cũng vui vẻ, quên hết mệt nhọc.
Trẻ em Lào thích thú với trò nghịch nước, thường xuyên phun nước vào người đi đường, tạo nên tiếng cười vui nhộn.
Ông bác ấy cũng chẳng chịu thua kém các cháu.
Khách, chủ, lớn bé, nước bia, tất cả hòa quyện thành một dòng chảy náo nhiệt bên đường.
Hơn 15 giờ, dù được người dân Xepon nồng nhiệt mời chào, đoàn Lữ Phong vẫn phải chia tay để trở về Lao Bảo. Đến chùa Den Savanh, xe lại bị chặn để tạt nước, và du khách Việt lại một lần nữa vui chơi cùng bạn bè Lào. Cửa khẩu ngay sát bên, giờ không còn lo muộn nữa.
Bình tĩnh nào! Hôm nay là Tết té nước ở Lào, không phải Việt Nam đâu!
Niềm vui rộn ràng như ngày Tết, ai nấy đều hạnh phúc.
Khi hoàng hôn buông xuống, cả nhóm nhập cảnh trở lại Lao Bảo. Chuyến đi ngắn ngủi vào Lào, tuy không đi sâu vào nội địa, nhưng được vui Tết cùng bà con vùng quê giáp biên đã mang đến cho cả nhóm một trải nghiệm thú vị.
Còm, vốn được nuông chiều, tiếc nuối vì đã bỏ qua việc mang hộ chiếu khi đến Lào. Anh ta tưởng rằng qua biên giới chẳng cần giấy tờ gì. Nhưng các anh chị của Còm lại chẳng bận tâm đến chuyện có đến được Savanakhet hay không, chỉ cần vui vẻ là đủ. Lần này không được thì còn lần sau.
Ngày hôm sau, cả nhóm lại lên xe về Đà Nẵng để gặp gỡ bạn bè. Hai ngày sau đó, cuộc vui kết thúc, ai về nhà nấy.
Bài viết “Chúng tôi Go Global” của tác giả Ngô Hòa Nam.