Khám phá vẻ đẹp Huế về đêm, nơi không gian quen thuộc bỗng trở nên mới lạ và đầy sức hấp dẫn.
9 giờ tối ở Huế, trời đã như nửa đêm. Nửa đêm ở Huế, lại như bước vào một cõi khác. Huống chi là một đêm đông như thế này: mưa rả rích suốt tuần, mặt đường bóng nhẫy phản chiếu đèn đường, bắn lép bép tia nước khi ai đó lướt xe qua. Giữa cái lạnh đó, một đứa con của Huế, trốn mẹ, xuyên đêm đi ngắm cái không gian quen thuộc này bằng một cách không quen thuộc.
Cầu Trường Tiền giờ đã tĩnh lặng.
Ánh sáng lập loè bảy sắc cầu vồng, vốn chẳng hợp lý trong thành phố này, giờ đã tắt ngấm, chỉ còn lại một màu trắng lạnh lẽo. U buồn, nhưng lại đẹp theo cách riêng của nó.
Chỉ còn lại màu trắng, tôi bắt đầu tập trung vào những chi tiết: chiều cao, độ rộng của công trình, sự đối xứng của nó. Tôi đếm từng cột thép, từng cột đèn, rồi tưởng tượng ai đang đi trên cây cầu vào giờ này.
Tiếng xe đẩy lên dốc cầu như một âm thanh rền rĩ, len lỏi vào hai tai tê cóng, khiến cô hàng rong cảm nhận rõ sự nặng nề. Con đường vắng lặng, chỉ còn lại bóng cô đơn trên cầu, kéo dài từng bước chân, từng hơi thở, khiến dốc núi dường như cao hơn, khó khăn hơn bao giờ hết.
Từ xa nhìn lại, cầu Trường Tiền như một chiếc cài trắng tinh khôi trên mái tóc đen huyền của Huế. Hình ảnh quen thuộc ấy, giờ đây sống động hơn bao giờ hết, như bước ra từ những trang văn mẫu tiểu học.
Trung tâm ngủ yên, đường vắng lặng.
Nối dài từ cầu Trường Tiền đến ngã sáu, đường Hùng Vương sầm uất, đắt đỏ như một miếng đất kinh doanh vàng của Huế. Nắng tắt, dòng người nhộn nhịp cũng lui, để lại sự im lặng tịch mịch trên con đường từng tấp nập.
Rẽ vào con hẻm nhỏ đường Trần Cao Vân, tiếng cười nói rôm rả từ quán bánh mì O Tho vọng ra, xen lẫn tiếng nẹt pô rền vang của những thanh niên bước ra từ hộp đêm.
Hàng cây Lê Lợi đẹp mơ màng, đêm thơ mộng.
Dọc sông Hương, bờ Nam là con đường rợp bóng cây xanh, khung cảnh quen thuộc đã trở thành bối cảnh cho biết bao thước phim. Đêm về, vẻ đẹp ấy vẫn nguyên vẹn, chỉ khác là rạng rỡ theo một cách riêng.
Cột đèn ẩn hiện sau tán lá, ánh sáng loang loáng muôn trùng, đẹp đến lạ. Đường xá chỉ le lói vài ánh đèn xe, càng khiến bóng dáng âm phủ của tôi thêm phần huyền ảo.
Anh tôi mách nước: “Chụp ảnh đêm đẹp nhất khi đường còn ướt sau mưa. Ánh sáng phản chiếu tạo nên hiệu ứng lung linh đấy!”
Lúc này, khung cảnh chẳng khác gì phố nước Anh, đẹp mê hồn. Thời tiết cũng nũng nịu, ẩm ương chẳng kém.
Sau đêm nay, tôi tự tin khẳng định đường đi bộ dọc sông, với thiết kế cột đèn và lát gạch hiện tại, là một lựa chọn tuyệt vời.
Sức sống vụt tắt, đêm lạnh lẽo bao trùm.
Khách sạn Hoàng Đế, một biểu tượng xưa cũ của sự đẳng cấp, giờ lặng lẽ thu mình trên con đường Hùng Vương tấp nập. Nửa đêm, ánh đèn từ một phòng duy nhất, cô độc giữa 15 tầng, thu hút ánh mắt tôi, gợi lên một câu chuyện bí ẩn.
Đêm lạnh, quán nhậu vắng tanh. Tiếng nhạc xập xình như tiếng thở dài của không gian trống trải. Chỉ lưa thưa vài chiếc xe, đèn nháy sáng rực nhưng chẳng thấy bóng người. Bên trong, sự ồn ào bỗng trở nên lạc lõng, tạo nên một khung cảnh buồn hiu.
Nhà thờ Đức Bà Hằng Cứu Giúp, nơi ngập tràn thần khí, ẩn hiện trong màn sương lạnh lẽo bao phủ những bức tượng thánh. Lòng tôi thoáng chút rợn ngợp, nhưng ngay lập tức được xua tan bởi niềm tin vào sự sống rực rỡ sẽ tràn đầy nơi đây khi giờ cử hành lễ đến.
Ngôi trường tiểu học đối diện tối om, yên tĩnh đến rợn người. Những câu chuyện ma quái học trò rỉ tai nhau giờ như hiện về, khiến tôi rùng mình. Nhanh chóng bước qua, tôi không muốn lưu lại thêm giây phút nào ở nơi đầy bóng tối và ám ảnh này.
Lửa ấm giữa giá rét.
Lửa từ những chiếc nồi bốc khói bán đồ ăn đêm, le lói giữa màn sương, tạo nên những ốc đảo ấm áp. Tôi vừa cảm thương cho họ, những người chong đèn đón khách khuya, vừa thấy may mắn vì giờ này vẫn có nơi để lót dạ. Bình thường, tôi chẳng mấy khi để ý đến những quán ăn vỉa hè, nhưng lúc này, với cái bụng đói cồn cào, tôi lại nhìn tấm biển hiệu ghi rõ món khoai món mì với ánh mắt biết ơn.
Lửa tình nhen nhóm từ mối duyên giản dị, chân thành bên dòng Hương thơ mộng. Phía cầu Phú Xuân, ánh đèn lung linh phản chiếu trên mặt nước, đẹp đến nao lòng. May thay, tôi không trở thành bóng đèn của cặp đôi đang say đắm, để họ tự do tận hưởng khoảnh khắc ngọt ngào.
Chẳng biết lửa gì, chỉ biết họ dắt tay nhau dưới ánh đèn đêm. Tôi cứ tưởng chỉ có khùng bất chợt như tôi mới dạo bộ ban đêm ở Cồn Dã Viên, trời rét. Hoá ra, hai người này cũng thèm những con đường mới cóng tinh tươm ở công viên này.
Huế đâu có buồn! Ai bảo Huế buồn là chưa thực sự khám phá hết vẻ đẹp trầm mặc, thơ mộng của cố đô.
Huế có thể buồn hơn chữ buồn, một nỗi buồn bạn chưa từng tưởng tượng. Đừng vội nói Huế buồn, hãy thử một mình đi bộ giữa trời, giữa giờ khó ưa như thế này, bạn sẽ hiểu.
Nói Huế buồn không phải là chê, bởi nếu chê tôi đã không thức dậy sớm để dạo phố trong khung giờ này. Cái đẹp của Huế đã quá quen thuộc, giờ là lúc khám phá góc nhìn khác. Một ngày mưa rả rích ở Huế không phải là xui xẻo, mà là cơ hội trải nghiệm những điều bình thường không ai làm.