Hướng Hóa là vùng đất của núi rừng hùng vĩ, với những làng bản ẩn mình dưới chân núi, những bản nhỏ rải rác trên sườn đồi.
Cuộc dạo chơi trên huyện quê đầy thú vị, nắng dịu êm và tiết trời se lạnh, như một Đà Lạt khác giữa nắng miền Trung.
Hành trình trên đất “quen”
Nằm về phía Tây tỉnh Quảng Trị, huyện Hướng Hóa là vùng đất miền núi biên giới, tọa lạc trên tuyến đường Quốc lộ 9, nối liền Việt Nam với Lào, Thái Lan, Myanmar và Miền Trung. Với diện tích tự nhiên 1150,86 km2, Hướng Hóa là nơi sinh sống của 3 dân tộc chính: Pa Kô, Vân Kiều và người Kinh.
Nằm trên dãy Trường Sơn, huyện Hướng Hóa sở hữu địa hình chủ yếu là núi cao ở phía bắc, với đỉnh cao nhất đạt 1.617m. Vùng núi đông bắc và tây nam thấp hơn, tạo nên sự đa dạng địa hình. Hệ thống sông suối dày đặc, với hàng trăm con suối và hàng chục con sông nhỏ bắt nguồn từ huyện, chia cắt địa hình bằng những dòng chảy uốn lượn. Nhờ vị trí địa lý và đặc điểm địa hình, khí hậu Hướng Hóa ôn hòa quanh năm, mang sắc thái á nhiệt đới, nhiệt độ trung bình cả năm là 22 độ C.
Hướng Hóa với tôi là một người bạn thân quen, nhưng với nhiều người lại là vùng đất xa lạ. Có lẽ vì Đà Lạt quá nổi tiếng, hay du lịch ở đây chưa được đầu tư mạnh mẽ. Nhưng chính điều đó lại tạo nên nét đẹp hoang sơ, tự nhiên của Hướng Hóa. Mùng 8 Tết, trời trong xanh, tôi cùng người bạn và chiếc xe cub cũ rong ruổi khắp nẻo đường quê, tận hưởng vẻ đẹp bình yên, mộc mạc nơi đây.
Lên tận non xanh
Hướng Hóa là xứ sở của núi rừng. Từ những làng xã nép mình dưới chân núi đến những bản nhỏ ẩn hiện trên sườn đồi, đâu đâu cũng là núi. Ngay cả những thung lũng đông đúc dân cư cũng được bao bọc bởi núi rừng hùng vĩ.
Dọc tuyến đường Trường Sơn, những rừng Sau Sau xanh mơn mởn, lá non e ấp. Nơi đồi hoa Xuyến Chi khoe sắc rực rỡ, hương thơm thoang thoảng, trời cao vời vợi, thung lũng xanh ngắt với dòng nước ngọc bích uốn lượn.
Từ đỉnh cao 689 mét của Cao điểm 689, nơi Nhà Bia tưởng niệm các anh hùng liệt sỹ Tiểu đoàn 3, Trung đoàn 246 và Đoàn Tân trào sừng sững, tôi được chiêm ngưỡng khung cảnh thiên nhiên hùng vĩ. Phố núi ẩn hiện trong sương sớm, những cánh đồng điện gió nhấp nhô như những con sóng, ruộng cà phê trải dài xanh mướt, và những vườn cỏ ướt sương mơn mởn. Lòng tôi như được gột rửa, thanh thản, mùi hương đất trời hòa quyện, say đắm, khiến tôi ngất ngây.
Không chỉ riêng cao điểm, mà đỉnh Cu Vơ, Đồi Chua hay đèo Sa Mù đều là những nơi chạm trời xanh. Săn mây trôi bồng bềnh vào sáng sớm, hay dựng trại ngắm sao đêm khi chiều muộn, đều là những trải nghiệm tuyệt vời tại những địa danh này.
Thăm biển hồ trên núi
Mặt trời lên cao, nhuộm đỏ dãy núi hùng vĩ. Chúng tôi dừng chân tại Hồ Rào Quán, một hồ thủy điện thơ mộng ở xã Hướng Linh, Quảng Trị. Với dung tích 163 triệu mét khối, hồ là thượng nguồn của dòng Thạch Hãn hiền hòa, mang đến vẻ đẹp non nước hữu tình.
Mùa khô, hồ nước như một ốc đảo yên bình, nước trong veo soi bóng núi non và bầu trời xanh thẳm. Không gian tĩnh lặng, nên thơ, điểm xuyết tiếng cá quẫy đuôi, tiếng mái chèo khua nhẹ.
Nhìn dòng nước mênh mông bất tận của hồ, tôi chợt nhớ đến câu hát của Đen Vâu: “Bởi vì anh biết em chẳng thể nào ở lại…”.
Đừng để cuộc sống chỉ là chuỗi ngày nhàm chán, miệng cười như nắng hạ, lòng lại chớm đông. Nếu mệt quá, giữa thành phố đông đúc, hãy về quê, nuôi cá, trồng rau, tìm lại bình yên.
Phải, hạnh phúc đôi khi chỉ đơn giản là những khoảnh khắc bình yên như vậy. Không suy nghĩ, không lo lắng, chỉ biết tận hưởng từng hơi thở trong lành và cảm nhận sự tự do trong tâm hồn.
Nổi bật giữa mênh mông hồ nước Rào Quán là Cây Cô Đơn – một cây tràm hoa vàng mọc đơn độc. Ngày tháng trôi qua, nó đứng lặng lẽ, như trầm ngâm giữa trời đất. Chẳng rõ từ bao giờ, cây tràm cô đơn ấy lại trở nên thu hút lạ thường, khiến biết bao du khách ghé thăm hồ chỉ để ngắm nhìn nó.
Bình yên chiều buông
Xuống núi, ánh nắng cũng buông xuống, không khí se lạnh bao phủ. Hướng Hóa, nơi ban ngày nắng gắt, nhưng sáng sớm và chiều tối đều mang theo hơi lạnh, nhất là mùa đông, sương mù dày đặc, lạnh buốt, thậm chí mưa rả rích.
Dưới chân Bảo Tháp Khe Sanh, nhịp sống Hướng Hóa rộn ràng, ồn ã nhưng vẫn thanh bình đến lạ. Tiếng xe cộ, tiếng chợ, tiếng quán xá hòa quyện tiếng cười nói của lũ học trò tan trường, tạo nên bản nhạc du dương, nhẹ nhàng. Ánh nắng chiều ửng hồng phủ lên những mái nhà cao tầng, những hàng thông sừng sững và những ngọn núi xa xa, vẽ nên bức tranh đẹp mê hồn. Ngồi đây, nhâm nhi tách trà, ngắm cảnh, tâm hồn như được thư giãn, bay bổng. Càng ngắm, tôi càng thấy Hướng Hóa mang nét đẹp riêng, chẳng khác nào Đà Lạt thu nhỏ. Lúc này, tôi tự hào về mảnh đất quê hương, yêu da diết từng ngọn núi, từng dòng sông nơi đây.
Kết thúc hành trình, ghé quán quen thưởng thức Sụm Lào, món đặc sản phố núi. Gỏi đu đủ, chanh, ớt, cà chua, mắm cá được kết hợp độc đáo, nhưng điều đặc biệt là được đâm trong cối chày thay vì trộn. Cùng xôi nếp dẻo thơm, Sụm Lào mang hương vị cay nồng, đậm đà, giòn tan, khiến bạn thêm ấm lòng trong ngày se lạnh.
Đường lên Hướng Hóa
Từ Hà Nội, Sài Gòn hay các tỉnh lân cận, du khách dễ dàng đến đây bằng nhiều phương tiện. Máy bay có thể hạ cánh tại Huế hoặc Đồng Hới (Quảng Bình), sau đó đi xe khách đến huyện. Nếu đi tàu lửa, xuống tại ga Đông Hà (Quảng Trị) và đi xe khách khoảng 50km về phía Tây.